Thẩm Cảnh Viễn bị Yến Khinh Nam ôm hờ vào lòng. Ngoài kia gió tuyết phần phật buốt giá, anh sợ y bị lạnh, bọc kín người y bằng tấm chăn lấy xuống từ xe, vừa giữ lấy vừa đi.
Thẩm Cảnh Viễn cũng không biết rõ mình theo Yến Khinh Nam đi đâu nữa, lúc bước vào cửa nơi đó trông như một khách sạn, ánh đèn rọi chói mắt.
Hai người còn chưa ngồi xuống thì mấy người trên ghế đã đứng hết lên, tư thế của bọn họ làm Thẩm Cảnh Viễn giật mình. Y muốn mở miệng, muốn hỏi Yến Khinh Nam đang làm gì vậy, vậy mà căn bệnh quấn lấy làm y bất tỉnh trước khi kịp nói bất kỳ điều gì.
Thẩm Cảnh Viễn không có ấn tượng gì về việc mình ngất đi, cuối cùng lúc tỉnh dậy y đã thấy mình nằm trên giường bệnh.
Bên cạnh là ban công che kín rèm, lờ mờ nghe được có tiếng ai đó nói chuyện.
Mà hai người này Thẩm Cảnh Viễn đã quá quen thuộc rồi, một là Giản Đông, một là Yến Khinh Nam. Âm thanh cứ mờ mờ nhạt nhạt, Thẩm Cảnh Viễn không biết hai người đang nói gì, nhưng cũng không gấp gáp gọi họ đến.
Thẩm Cảnh Viễn thử giật giật ngón tay mình.
Cả cơ thể vẫn mềm oặt, rã rời không có chút sức, nhưng không đau đầu, cũng không thấy buồn nôn.
Y cảm nhận trái tim mình, thứ bộ phận bó chặt căng siết ấy làm y cảm thấy không ổn cho lắm.
Không đợi Thẩm Cảnh Viễn tự giày vò bản thân trên giường xong, cửa kính ban công đã bị đẩy ra. Y quay đầu, chạm mắt với người đang bước đến.
"Tỉnh rồi à?" Yến Khinh Nam hỏi. Giọng anh run run, âm tiết đầu tiên thậm chí còn không nói được thành tiếng.
Thẩm Cảnh Viễn gật gật, còn nhìn anh mỉm cười.
Yến Khinh Nam vẫn không có biểu cảm gì, mà ngược lại Giản Đông theo đằng sau lại kích động đến chết. Anh ta phóng tới cạnh giường bệnh, tay quýnh quáng không biết để đâu còn miệng cứ lẩm bẩm cảm tạ trời đất.
Thẩm Cảnh Viễn bật cười, nói không phải tôi bị cảm sốt thôi à?
Giản Đông cười không nổi, Thẩm Cảnh Viễn cũng phát hiện vấn đề.
"Giản Đông," Yến Khinh Nam vỗ vỗ vai anh ta, "Không phải muốn ăn hoành thánh à? Đi mua đi, mua cho tôi một phần nữa, anh ấy một phần cháo ngô là được."
"Nó rất ngọt." Yến Khinh Nam hướng mắt nhìn Thẩm Cảnh Viễn, "Hồi trước tôi từng ăn một lần."
"Đi đi." Thẩm Cảnh Viễn nói.
Giản Đông nhìn ra hai người có chuyện riêng, không nói gì thêm, đưa mắt nhìn Thẩm Cảnh Viễn rồi đi.
Sau khi Giản Đông đi khỏi, Yến Khinh Nam ngồi xuống. Anh không ngồi ghế mà đưa tay sửa sang gối chăn, chừa chỗ trống bên mép giường để ngồi.
"Tôi không đơn giản bị cảm sốt thôi đúng không?" Thẩm Cảnh Viễn bình tĩnh hỏi.
Yến Khinh Nam không cách nào trả lời trước dáng vẻ này của y. Chẳng nói nổi nên lời, anh chỉ đành ừ, đưa tay lau trán y.
"Đây là ở đâu?" Thẩm Cảnh Viễn lại hỏi.
"Mình về rồi, đang ở bệnh viện." Yến Khinh Nam đáp, "Tôi đưa bác sĩ tới, sau khi cậu ngất thì ngay lập tức chuyển sang bệnh viện bên đó. Nhưng bác sĩ nói bên họ không có cách nào, nên chuyển viện trong đêm."
Yến Khinh Nam thuật lại bằng vài câu qua quýt, cũng đủ để Thẩm Cảnh Viễn nghe ra đủ loại khó khăn đã diễn ra.
"Cảm ơn ông chủ, làm phiền anh rồi." Thẩm Cảnh Viễn nói.
Nhưng y vừa dứt lời, sắc mặt Yến Khinh Nam lập tức trở nên kỳ lạ.
Anh nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh Viễn thật lâu, thấy y ngượng ngùng ngẩng đầu hỏi anh làm sao vậy, mới bất chợt mỉm cười.
"Tôi nhớ ngày mình đến đón cậu."
Thẩm Cảnh Viễn lục lọi trong đầu ý ức về ngày hôm ấy. Yến Khinh Nam nhanh chóng nhắc lại: "Khi cậu nói với tôi tim mình khó chịu..."
Yến Khinh Nam chỉ nói một nửa, rồi im lặng.
Thẩm Cảnh Viễn yên tĩnh nằm đó trong chốc lát, sau đó hỏi: "Đã mấy ngày rồi?"
"Ba ngày." Yến Khinh Nam đáp.
Lúc nói chuyện anh nhìn Thẩm Cảnh Viễn, y cũng nhìn anh.
Yến Khinh Nam không nghỉ ngơi đàng hoàng thấy rõ, quầng thâm rất sậm màu, chớp mắt cũng lờ đờ chậm chạp. Thẩm Cảnh Viễn bèn hỏi anh: "Ba ngày nay anh có ngủ không vậy?"
Yến Khinh Nam nghe được vẻ trách cứ bên trong, chỉ nói mình đi kiếm bác sĩ. Anh vừa dợm bước, Thẩm Cảnh Viễn nắm cổ tay anh lại, anh chỉ quay đầu chứ không đi nữa, lần theo cổ tay gầy gò đến trơ xương nọ nằm lấy bàn tay y.
"Cậu làm gì?" Yến Khinh Nam hỏi.
Anh buông thõng mắt, đôi mắt hơi mỏi mệt nhìn thấy vẻ chột dạ của Thẩm Cảnh Viễn.
"Có Giản Đông ở đây là được rồi, anh về ngủ trước đi."
Yến Khinh Nam nghe xong, lặng lẽ nơi lỏng tay, không nói chuyện với Thẩm Cảnh Viễn nữa mà đi ra ngoài phòng bệnh.
Thẩm Cảnh Viễn ngơ ngác trước chuỗi phản ứng của anh.
Y một mình năm trên giường, suy nghĩ ngổn ngang rối rung, nhớ tới vài đoạn ký ức ngắn ngủi.
Trong vài ngày vừa rồi, hình như y đã từng tỉnh lại vài lần. Hẳn rằng Yến Khinh Nam đã có lần gọi y, y cũng mở mắt nhìn thấy anh, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thiếp đi mất. Thế nên những chuyện đã từng thật sự xảy ra kia với y chỉ hệt như một giấc mơ, tỉnh dậy cũng không có ấn tượng gì, đến lúc cố tình hồi tưởng kỹ càng mới có thể nhớ ra.
Y lại nhìn quanh quất bốn phía, không thấy điện thoại của mình đâu, trên người cũng mặc đồ bệnh nhân.
Không bao lâu sau bác sĩ và y tá bước vào. Yến Khinh Nam cũng theo phía sau, không nói lời nào.
Bác sĩ thực hiện kiểm tra cho Thẩm Cảnh Viễn theo quy trình, sau đó y hỏi: "Bác sĩ, tình trạng hiện tại của tôi thế nào?"
Bác sĩ nói với anh: "Chào cậu, tôi là Hà Cẩn."
Thẩm Cảnh Viễn đơ ra một hồi mới nhớ Hà Cẩn là vị bác sĩ trước đây Giản Đông tìm giúp mình.
"Chào bác sĩ Hà." Thẩm Cảnh Viễn không ngờ Hà Cẩn sẽ ở đây.
"Khả năng miễn dịch của cậu sẽ suy giảm, điều này cậu cũng biết rõ đúng chứ? Vì thế bệnh rất bình thường với người khác sẽ gây nên hậu quả rất nghiêm trọng với cậu, sau này nhất định phải chú ý không để mình mắc bệnh, hoặc nếu xảy ra trường hợp ngoài ý muốn cần đến bệnh viện ngay lập tức. Mấy loại thuốc cậu uống trước đó tôi cũng đã xem qua, bây giờ cần phải điều chỉnh lại." Hà Cẩn đưa ghi chép trong tay cho y tá, "Dù rất tàn nhẫn, nhưng tôi buộc phải nói cho cậu biết, tình trạng cơ thể cậu đang chuyển biến xấu."
"Vâng." Thẩm Cảnh Viễn bình tĩnh hỏi, "Khi nào tôi có thể xuất viện?"
Hà Cẩn nhìn y một lát, đáp: "Cậu nghỉ ngơi cho ổn là được."
Bác sĩ và y tá nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh. Yến Khinh Nam bước tới, nói: "Tôi đem ít quần áo cho cậu, điện thoại cất trong ngăn tủ đầu giường."
"Vậy chiều nay cho tôi xuất viện đi," Thẩm Cảnh Viễn ghét cay ghét đắng mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, "Dù sao bệnh cảm của tôi cũng đỡ... Khụ khụ..."
"Không được." Yến Khinh Nam dém lại chăn cho y, "Đêm cậu còn ho dữ dội hơn, đợi bệnh cảm của cậu hết rồi tính."
Thẩm Cảnh Viễn còn muốn nói nữa, nhưng nhìn ánh mắt không cho cãi lại của anh, đành nuốt ngược trở về.
Suy cho cùng nếu thật sự xảy ra chuyện gì nữa, cuối cùng vẫn sẽ dây phiền phức cho hai người. Thẩm Cảnh Viễn không muốn chuốc thêm phiền toái cho bất kỳ ai.
"Còn anh thì sao?" Thẩm Cảnh Viễn cúi đầu nhìn tấm chăn, "Tôi ở bệnh viện bao lâu thì anh tính ở lại bấy lâu à?"
"Ừ." Yến Khinh Nam ngồi xuống cạnh giường.
Y hơi nghiêng đầu, thoáng nhìn thấy gốc râu mọc lún phún trên cằm anh.
"Anh Nam à..."
"Đừng đuổi tôi." Yến Khinh Nam ngắt lời y, "Cậu cứ nghĩ thử đi, nếu một ngày tôi ngất xỉu trước mặt cậu cậu sẽ cảm thấy thế nào, nếu ngày đó cậu vẫn đi, vậy thì tôi có thể đi."
Đôi ngươi Yến Khinh Nam hằn tơ máu: "Tiểu Viễn à, tôi cũng biết sợ."
Thẩm Cảnh Viễn không nói gì.
Giờ phút này y chẳng thốt nên lời, không an ủi được, cũng chẳng đành lòng đuổi anh đi.
Thậm chí còn không biết ai mới là người chịu hành hạ.
Thẩm Cảnh Viễn nằm quay lưng về phía Yến Khinh Nam. Một lát sau, bàn tay anh nhè nhẹ đặt trên đầu y vuốt ve.
Lúc y sắp ngủ thì cửa phòng bị đẩy ra, Giản Đông xách đồ ăn trưa về. Món ăn trong tay anh ta rất thơm, y mở mắt ngẩng đầu nhìn sang, Yến Khinh Nam cũng đứng dậy từ cạnh giường.
"Kiểm tra xong rồi à?" Giản Đông hỏi.
"Bác sĩ vừa tới." Thẩm Cảnh Viễn nhìn cái túi trên tay Giản Đông hỏi, "Mua gì đó?"
Giản Đông cười cười, đáp: "Cậu chỉ ăn cháo được thôi."
"Ừm." Thẩm Cảnh Viễn ngồi lên.
Phòng của y là phòng bệnh đơn, có một cái bàn nhỏ kê sát giường. Giản Đông đặt đồ đạc lên rồi bày ra, hai phần hoành thành với một bát cháo.
Cháo là cho Thẩm Cảnh Viễn, kèm theo một túi đường nhỏ.
"Tôi phải cảm ơn cậu nữa." Thẩm Cảnh Viễn cầm muỗng nhựa khuấy cháo lên.
Giản Đông không nặng lời với y, chỉ trêu y suốt. Nhưng Yến Khinh Nam không quen kiểu như thế, vỗ đầu y nói: "Bây giờ cậu chỉ ăn thanh đạm được thôi, không được cho đường."
Thẩm Cảnh Viễn ồ lên một tiếng.
Giản Đông và Yến Khinh Nam ngồi ở chiếc bàn nhỏ, vừa tách đũa, điện thoại của Yến Khinh Nam đã reo lên. Anh cầm điện thoại ra ban công nghe máy, tiện tay kéo cửa thủy tinh lại.
Giản Đông cầm hai chiếc đũa vừa tách xong, đến cạnh giường Thẩm Cảnh Viễn, đẩy tay y rồi lại hếch hếch cằm về phía Yến Khinh Nam.
"Cậu với anh Nam... là làm sao?"
"Làm sao cái gì?" Thẩm Cảnh Viễn không thèm ngẩng đầu, xúc từng muỗng cháo.
"Nhìn phát là biết ngay có vấn đề, cậu còn hỏi tôi cái gì?" Giản Đông bật cười, "Người anh em à, tôi hiểu tình trạng của cậu bây giờ rất phức tạp, nhưng chúng ta cũng phải nghĩ thoáng lên..."
"Được rồi." Thẩm Cảnh Viễn không muốn nghe Giản Đông đề cập đến chuyện này, "Anh ấy biết không?"
Giản Đông sửng sốt, hỏi: "Bệnh của cậu ấy hả? Biết, sao lại không biết được. Lúc ấy bao nhiêu người mà chỉ có mình ông chủ Yến tỉnh táo, bác sĩ nói làm gì đều là một mình anh ấy đi lo liệu hết."
"Anh tôi ơi, chuyện như thế này chúng ta phải cố gắng không cho nó xuất hiện lần thứ hai, tôi thật bị dọa cho phát sợ rồi. Lúc nhận điện thoại của ông chủ Yến, tôi như chết điếng."
"Tôi nghe nói cậu bất tỉnh mà không nói nổi một câu, kiểu chết lặng sinh lý ấy." Giản Đông vò vò tóc, "Sau đó anh Nam nói với tôi, bây giờ anh ấy đang ở cạnh cậu."
Giọng nói và thái độ của anh khi ấy vẫn còn đóng đinh trong đầu Giản Đông.
"Tôi biết cậu đang rất hoảng loạn, tôi cũng hoảng, nhưng ngay lúc này chúng ta phải cứu em ấy."Edit: tokyo2soul