Chương 15: Đó là giả ngu Bố của Mộ Đình Hy? Mộ Kình Phong, công tử nhà giàu thời trai trẻ từng làm điên đảo vô số phụ nữ thành phố Hộ Dương? Mộc Tương Tương ngây ra vài giây mới hoàn hồn lại, nói một cách e dè: “Cháu chào chú”. Dù thế nào cô cũng không thể gọi một tiếng “bố” được. “Nếu có thời gian thì tối nay về nhà dùng bữa”, giọng của Mộ Kình Phong trầm mà dày, mang vẻ bình thản của người đã trải qua nhiều sương gió, mặc dù là mệnh lệnh nhưng không khiến người khác khó chịu. Mộc Tương Tương đã hiểu, dù Mộ Kình Phong đưa ra câu hỏi, nhưng không cho phép cô từ chối. Cô khép nép nói: “Có thời gian ạ”. “Ta sẽ cho tài xế đến đón con, tối gặp lại”. Ông ta cứ chậm rãi nói, sau đó thì cúp máy. Từ đầu đến cuối giọng của Mộ Kình Phong rất hiền hoà, nhưng lại khiến cho người khác không thể từ chối. Mộc Tương Tương cất điện thoại đi, cô nhanh chóng bắt xe đi về biệt thự của Mộ Đình Hy. Mộ Kình Phong đã nói sẽ cho tài xế đến đón cô, chắc chắn là đón ở biệt thị của Mộ Đình Hy. …… Mộc Tương Tương đứng ở cửa, cô ngẩng đầu lên quan sát biệt thự của Mộ Đình Hy. Biệt thự được xây ở lưng núi, xung quanh rất ít người, một ngôi biệt thự màu trắng nằm im lìm giữa rừng cây xanh ngắt, trông có vẻ gì đó rất ma quái. Lần trước lúc được đón đến đây, Mộc Tương Tương vẫn chưa cẩn thận quan sát hết ngôi biệt thự này, bây giờ càng nhìn càng thấy nó quái dị. Cảm giác rờn rợn chạy từ chân lên đến đỉnh đầu cô. Đang mùa đông, Mộc Tương Tương lạnh đến trắng bệch cả mặt. Cô cố gắng rụt chân về, miệng lẩm bẩm, thôi thì đợi ở cổng vậy. Không lâu sau một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cửa biệt thự. Mộc Tương Tương tò mò nghiêng đầu nhìn qua, thì thấy một người đàn ông trung niên mặt mày hiền lành từ trên xe bước xuống. Lúc ông ta nhìn rõ mặt Mộc Tương Tương thì trong mắt xẹt qua vẻ ngạc nhiên, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc. Ông ta bước đến trước mặt Mộc Tương Tương, hơi cúi đầu, nói với vẻ cung kính: “Cô chủ, tôi là Lãnh Tự, ông chủ sai tôi đến đón cô đi ăn”. Ông ta là tài xế mà Mộ Kình Phong cử đến đón cô. “Làm phiền ông rồi”, Mộc Tương Tương cười hề hề, trông có vẻ rất ngốc nghếch. Mặt Lãnh Tự hơi đờ ra, nhưng ngay sau đó đã trở lại như bình thường. Ông ta quay người mở cửa xe và nói: “Cô chủ, mời lên xe”. Sau đó ông ta ngồi lên ghế lái, chiếc xe lăn bánh… Đến khi chiếc xe đã đi xa, tấm rèm ở tầng hai của ngôi biệt thự vốn chỉ hở ra một khe nhỏ cũng bị ai đó kéo “xoạt” một tiếng. Thời Dạ nhìn theo hướng chiếc xe, nghiêng đầu hỏi Mộ Đình Hy đang đứng bên cạnh: “Sếp, anh cứ thế để cô chủ đi gặp ông Mộ hả?” “Không thì sao?”, ánh mắt Mộ Đình Hy tối tăm, nhét hai tay vào túi quần, hạ giọng xuống: “Cô ta chỉ là một cô gái xấu xí vừa ngu vừa đần, Mộ Kình Phong có thể làm được gì?” “Nhưng cô chủ chỉ giả ngốc thôi!” “Có thể giả vờ khiến tất cả mọi người đều tin cũng là một loại tài năng”. Mộ Đình Hy nói xong câu đó thì quay người đi ra ngoài. …… Mộc Tương Tương được đưa đến một nhà hàng cao cấp. Lãnh Tự đưa Mộc Tương Tương đến cửa gian phòng riêng, giơ tay làm tư thế mời và nói: “Ông Mộ đang đợi cô ở bên trong”. “Vâng”, Mộc Tương Tương nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn chú Lãnh”. Lãnh Tự thấy Mộc Tương Tương đã đi vào, sau khi đóng cửa lại, không biết ông ta nghĩ gì mà khẽ lắc đầu vài cái. Ngồi trước bàn ăn là một người đàn ông trung niên vô cùng nho nhã lịch thiệp đang lật xem menu. Nghe thấy tiếng động, ông ta liền bỏ menu xuống, ngẩng đầu nhìn lên. Mộc Tương Tương cứ nghĩ lớp trang điểm xấu xí quê mùa của mình ít nhất cũng sẽ khiến ông ta nhíu mày bất mãn, nhưng ông ta chỉ nhẹ nhàng nói: “Con là Tương Tương đúng không?”