Edit: Hạ Du
Tốc độ phản ứng của Bạch Minh Cách vô cùng nhanh chóng, gần như là ngay khi ánh mắt chết chóc của Trác Lệ vừa liếc qua, cậu ta đã đứng dậy nhảy leo lên trên cây, sau đó cậu ta không nói hai lời giống như đu dây chạy trốn về phía chân núi.
Không biết sao câu nói vừa rồi của Ngôn Thù rất nhỏ tiếng, Hồ Nhã bên cạnh cũng không nghe được, chỉ là thấy giờ phút này tám cái móng của Ngôn Thù bám sát vào trên người Trác Lệ, còn Trác Lệ thì nhíu mi với sắc mặt rất xấu, cô bối rối một lúc rồi vô cùng khó hiểu nên hỏi: "Thế này là thế nào, Tiểu Thù, vừa rồi em nói gì vậy."
Thấy Bạch Minh Cách đã cấp tốc chạy trốn khỏi hiện trường, Ngôn Thù cảm thấy chỉ còn một thân một mình, cậu vừa giữ chặt cổ Trác Lệ để phòng ngừa người này đột nhiên ra tay, vừa nhìn về phía Hồ Nhã nói: "Em, em cũng không nói gì, em chỉ nói với Trác Lệ..."
Vừa dứt lời, trên trán Trác Lệ hiện lên gân xanh, anh hung dữ nói: "Đừng nói nữa!"
"Ò..." Lời nói của Ngôn Thù bị cắt đứt, thấy Trác Lệ tức giận như vậy, cậu nuốt lại những lời chưa nói ra vào bụng: "Em không nói, không nói nữa."
Dừng một chút, cậu lại nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của Trác Lệ rồi cẩn thận thăm dò: "Trác Lệ, anh đang tức giận sao?"
Trác Lệ không trả lời câu hỏi này của cậu, anh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng tiếp tục bước về phía trước: "Cậu biết lời cậu vừa nói có ý gì không?"
"Em biết." Trả lời xong, Ngôn Thù lại hỏi: "Là ý trên mặt chữ ạ?"
Trác Lệ nhất thời không biết nên nói thế nào, yên lặng một chút, anh nói: "Sau này không cho nói nữa."
Hồ Nhã thấy hai người anh một câu tôi một câu giống như đang đánh đố thì lòng tò mò muốn tám chuyện cháy lên hừng hực, chỉ hận vừa rồi mình không vểnh tai lên nghe cẩn thận, nhịn nửa ngày cuối cùng cô cũng không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc đã nói cái gì vậy."
Trác Lệ liếc mắt nhìn Hồ nhã một cái, trong mắt không mang theo chút nhiệt độ nào.
Hồ Nhã lập tức ngậm miệng: "Được rồi, em không muốn biết tí nào cả."
Dọc theo đường trở về, không ai lên tiếng nói gì nữa, bầu không khí an tĩnh đến có chút quái dị. Ban đầu Trác Lệ còn có chút ngạc nhiên khi một người thích quậy như Ngôn Thù thế mà cả một đường đều không gây ra động tĩnh gì, anh còn tưởng rằng vừa nãy mình có hơi nặng lời, kết quả về đến nhà ngó thử mới phát hiện nhóc này nằm trên lưng mình ngủ mất rồi,
Thật đúng là không tim không phổi.
Sau khi về đến nhà, Trác Lệ trực tiếp cõng Ngôn Thù đi lên tầng.
Nói thật thì đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng của Omega, trong phòng được trang trí rất đơn giản, ngoại trừ một vài đồ dùng cần thiết ra thì không có thêm thứ gì khác.
Đợi sau khi đặt Ngôn Thù lên giường rồi đắp chăn xong, Trác Lệ vừa bước chân muốn rời đi thì bỗng anh nhìn thấy búp bê cầu nắng được treo trên cửa sổ. Bước chân anh hơi ngừng lại, sau khi nghĩ rõ ràng, anh nhất thời có chút bất lực.
Nói thật, có lúc anh cảm thấy Ngôn Thù thậm chí không hề giống với người đã hơn hai mươi tuổi.
Ngôn Thù càng giống một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành hơn.
Cậu hiểu hết mọi thứ nhưng dường như lại không thấu triệt bất cứ thứ gì cả.
Sau khi xoa huyệt tình minh, Trác Lệ quay đầu nhìn Ngôn Thù đang ngủ ngon lành trên giường, anh vô thức xoa tai mình, sau đó nghĩ tới những lời kia của Ngôn Thù, cảm xúc ướt át nơi má giống như vẫn đang tồn tại.
Ánh mắt anh nhìn về phía Ngôn Thù tối đi, thật là càn quấy.
Bình thường mặc dù thỉnh thoảng Ngôn Thù cũng nói mấy lời trực tiếp, nhưng Trác Lệ gần như có thể khẳng định, cậu không hề hiểu hàm nghĩa sau những từ này.
Sau khi rời khỏi phòng của Ngôn Thù, Trác Lệ khép cửa phòng lại, anh đi quanh tầng một một vòng cũng không thấy được bóng dáng của Bạch Minh Cách, mà Hồ Nhã ngồi trên ghế sô pha lại nhìn thấy động tác của Trác Lệ nên hỏi: "Anh Trác, anh tìm cái gì vậy?"
Trác Lệ nói: "Bạch Minh Cách đâu, thấy cậu ta không?"
Hồ Nhã chỉ về phía sân sau nói: "Vừa nãy em vẫy thấy cậu ta leo lên cây ngồi ở đó."
Trác Lệ gật đầu rồi đi về phía sân sau.
Ánh sáng bên ngoài rực rỡ, có lẽ con búp bê Ngôn Thù treo trên cửa sổ thật sự có tác dụng nên nhiệt độ đã cao lên rất nhiều, trong làn gió thổi hiu hiu cũng mang theo chút ấm áp.
Một cái sân sau lớn như vậy chỉ trồng một cây ngô đồng, rất dễ tìm, Trác Lệ chỉ ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Bạch Minh Cách đang ngồi trên một cành cây to, trong tay cậu ta còn cầm một quả chuối tiêu, cậu ta đang chăm chú nhìn mây trắng lơ lửng trên không trung giống như không hề phát hiện ra động tĩnh ở bên dưới.
Trác Lệ lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, anh đổ từ bên trong ra một điếu thuốc rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Minh Cách rồi lên tiếng nói: "Bạch Minh Cách."
Bạch Minh Cách giống như không nghe thấy anh gọi, cậu ta vẫn ngẩng đầu nhìn mây như cũ, cũng không nhúc nhích, cứ yên lặng như vậy.
Trác Lệ cong ngón tay gõ lên thân cây: "Bạch Minh Cách."
Bạch Minh Cách: "..."
Biết mình hơn nửa là không thể tránh thoát, Bạch Minh Cách nắm quả chuối tiêu, dùng động tác cứng nhắc nhìn xuống, ngay khi đối diện với ánh mắt của Trác Lệ, cậu ta miễn cưỡng nhếch miệng cười một tiếng: "Ha ha, là đội trưởng Trác à, sao trùng hợp vậy, anh cũng ra đây phơi nắng à?"
Trác Lệ chỉ lời ít ý nhiều phun ra hai chữ: "Xuống đây."
Nụ cười trên mặt Bạch Minh Cách càng đông cứng lại hơn.
Ba phút sau, Bạch Minh Cách lề mà lề mề leo xuống từ trên cây, nhưng từ đầu đến cuối cậu ta vẫn giữ một khoảng cách thích hợp với Trác Lệ, cậu ta cào cào tóc nói: "Có chuyện gì không?"
Trác Lệ thấy ánh mắt né tránh của cậu ta thì cũng không vòng vo nữa mà hỏi: "Ngôn Thù nói là cậu dạy cậu ấy?"
Bạch Minh Cách nhắm mắt đáp lại, mặc dù cậu ta cũng không biết tại sao Trác Lệ lại có phản ứng lớn như vậy.
Trác Lệ hơi nhíu mày nói: "Có một số việc cậu ấy không biết, chẳng lẽ cậu cũng không biết à?"
Bạch Minh Cách có hơi không hiểu, cậu ta chớp chớp mắt hỏi: "Hả? Chuyện gì?"
Hắn nói ra vậy ngược lại làm Trác Lệ không biết trả lời thế nào, lời nói ra tới bên miệng anh cũng ngừng lại, anh có chút bực bội ấn lên trán nói: "Mấy chuyện cậu dạy Ngôn Thù vừa nãy."
Bạch Minh Cách lập tức hiểu, cậu ta nhìn sắc mặt Trác Lệ, thử thăm dò nói: "Ý anh là chuyện 'Anh muốn em không' sau đó hôn anh một cái à?"
Những lời này nói ra từ miệng Bạch Minh Cách thật sự có một loại cảm giác kỳ lạ không nói nên lời, gân xanh trên trán Trác Lệ lại hiện lên, anh nói: "Cậu không nên dạy cậu ấy những thứ này."
"Tại sao vậy?" Bạch Minh Cách không hiểu, cậu ta nhớ lại miêu tả trong sách, cảm thấy phản ứng như vậy của Trác Lệ là rất không đúng, căn cứ theo nguyên tắc không hiểu thì hỏi, cậu ta chân thành đặt câu hỏi: "Chẳng lẽ anh không thích sao?"
Trên mặt Trác Lệ hiện lên vẻ nghiêm túc, đối mặt với Bạch Minh Cách một lát, anh giống như có chút không vui, giọng nói cũng lạnh như băng mang theo sự nguy hiểm: "Cậu cảm thấy thế nào."
Nhưng Bạch Minh Cách chỉ cảm thấy mình sắp bị ánh mắt của Trác Lệ đông lại thành băng, cậu ta lùi lại phía sau nửa bước rồi nói: "Tôi cảm thấy, chắc là... thích nhỉ."
"Bạch Minh Cách!" Trác Lệ giống như đã tức giận, anh lạnh lùng nói: "Ngôn Thù là một Omega."
Bạch Minh Cách càng khó hiểu hơn: "Đường nhiên là tôi biết."
Trác Lệ thật sự sắp hết biện pháp giao lưu với cậu ta rồi, anh hít mạnh một hơi thuốc, có chút bực bội nói: "Vậy cậu còn dạy cậu ấy những thứ này."
Tức giận của Bạch Minh Cách cũng bị Trác Lệ gào ra, cậu ta hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Nhưng mà tôi cũng đâu dạy sai, trên sách đều viết như vậy mà!"
Trác Lệ nói: "Cậu xem những sách gì?"
Bạch Minh Cách: "Album người đẹp!"
Trác Lệ: "..."
Cuối cùng anh cũng biết mặc dù Bạch Minh Cách là một Beta nhưng thực tế cũng chỉ là một tên ngốc không hiểu gì cả.
Trác Lệ thở dài một hơi, lần đầu tiên trong đời gặp phải vấn đề khó giải quyết như vậy, anh lạnh lùng nói: "Sau này đừng nói với Ngôn Thù những thứ linh tinh này."
Bạch Minh Cách nhíu mày, cậu ta mở miệng oán trách: "Anh thật sự là một tên Alpha không hiểu tình cảm. Chẳng lẽ thích một người không phải nên hôn hôn sờ sờ ôm ôm à, sai chỗ nào chứ?"
Trác Lệ nói cậu cũng biết thích một người à.
"Đúng vậy." Bạch Minh Cách tưởng rằng Trác Lệ đồng ý với lời cậu ta nói, cậu ta nhướng mi nói: "Ngôn Tổng thích anh mà."
Trác Lệ ngẩn ra, trong nhất thời anh còn tưởng là mình nghe nhầm rồi, hai ngón tay đang kẹp thuốc lá ép chặt lại, một lúc lâu sau, anh ngẩng đầu theo bản năng, kinh ngạc nói: "Cậu nói cái gì."
Bạch Minh Cách ngoáy lỗ tai, cậu ta lột chuối tiêu trong tay mình ra vừa ăn vừa nói: "Ngôn Thù, thích anh."
Vừa dứt lời, bên bệ cửa sổ của biệt thự cách đó không xa, một tiếng 'Loảng xoảng' vang lên... Trác Lệ quay đầu nhìn lại, thì ra là chậu hoa trên lan can bị rơi xuống đất, trừ cái này ra, còn có ba cái đầu đang ẩn náu dưới đó.
Trác Lệ: "..."
Anh hiếm khi không nhịn được mà phun ra một câu thô tục.
Đệch.
...
Buổi chiều,
Khi Ngôn Thù tỉnh dậy đã là ba giờ chiều, cậu dụi mắt rồi ngồi dậy, sau một chút mơ màng cậu mới nhớ đưa tay kéo ngăn kéo của tủ đầu giường, lấy chai thuốc màu xanh lá cây tối qua ra, đổ một viên từ bên trong ra sau đó nuốt vào.
Mặt trời bên ngoài đang rất gắt, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu nửa gian phòng rất ấm áp.
Ngôn thù vén chăn rồi bước xuống khỏi giường đi tới bên cửa sổ, thấy giờ phút này Bạch Minh Cách đang nằm trên cây ngủ cậu bèn đẩy cửa sổ ra rồi nói lớn về phía Bạch Minh Cách: "Bạch Minh Cách."
Bạch Minh Cách bị bất ngờ nên giật mình nhảy lên một cái ở trên cây, cậu ta thuận tay túm lấy một nhánh cây ổn định thân hình, thấy là Ngôn Thù nên đáp lại: "Sao vậy."
Ngôn Thù vẫy vẫy tay với cậu ta: "Cậu tới đây."
Bạch Minh Cách đáp lại một tiếng, cậu ta nhảy xuống từ trên cây nhưng cũng không đi vào theo lối cửa mà trực tiếp men theo cửa sổ đi lên, thuần thục leo lên xong, cậu ta nằm trên bệ cửa sổ của Ngôn Thù nói: "Nhường đường một chút."
Ngôn Thù hơi né người sang một bên.
Bạch Minh Cách lanh lẹ bò vào rồi hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?"
"Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi."
Ngôn Thù đóng cửa sổ rồi khóa lại, sau đó cậu không đợi Bạch Minh Cách kịp phản ứng đã nhanh chóng bóp lấy cổ Bạch Minh Cách lắc lắc: "Đồ con khỉ chết con khỉ xấu xa con khỉ ngốc nhà cậu, cậu dạy tôi mấy biện pháp linh tinh gì vậy hả!!!"
"Đứng lắc nữa đừng lắc nữa, lắc nữa đầu tôi rơi ra mất." Bạch Minh Cách kêu to: "Hơn nữa nhất định phương pháp của tôi không có vấn đề gì, trên sách thật sự dạy như vậy mà."
Bạch Minh Cách vẫn giữ vững ý kiến phương pháp của mình không có vấn đề, nói: "Nếu không đợi lần sau chỉ có cậu và Trác Lệ hai người ở với nhau thì thử lại một lần xem, có thể là Trác Lệ đang xấu hổ thì sao."
Ngôn Thù buông Bạch Minh Cách ra, không vui nói: "Tôi còn có thể tin tưởng cậu được à."
"Sao lại không thể, lần này nhất định là do thời cơ không đúng." Bạch Minh Cách vội vàng lui về phía sau rồi cúi đầu kiểm tra cổ mình, nhỏ giọng thì thầm: "Sao cậu lại bạo lực vậy chứ, nếu tấm da này của tôi hỏng rồi thì làm gì còn chỗ đổi cái khác nữa."
Ngôn Thù cũng lười đáp lại cậu ta, cậu tức giận hỏi: "Bọn họ đâu rồi?"
Bạch Minh Cách nói: "Đi ra ngoài hết rồi, sau khi hai người Lâm Quang và Tăng Nghệ Kỳ trở về bọn họ lại đi tiếp, chắc là đi vào trong núi rồi.
Dứt lời cậu ta lại nhìn về phía Ngôn Thù, như có điều suy nghĩ hỏi: "Bao giờ chúng ta hành động."
"Bây giờ đi." Ngôn Thù nhìn thời gian nói: "Tốc chiến tốc thắng."
Bạch Minh Cách gật đầu, cậu ta nhanh chóng cởi quần áo trên người mình xuống, thấy Ngôn Thù có chút ỉu xìu, cậu ta khích lệ thêm một câu: "Ngôn Tổng, cậu cứ yên tâm đi. Chờ chúng ta giúp Trác Lệ tìm được tổ ong, hoàn thành nhiệm vụ, anh ta nhất định sẽ rất cảm động, đến lúc đó chúng ta thừa cơ hành động, một phát bắt anh ta lại luôn.
Ngôn Thù lẩm bẩm một câu tốt nhất là vậy.
Tấm da mô phỏng Vu Lãng Hạc làm ra thật sự làm người khác không nhìn ra đầu mối gì, chỉ thấy làn da Bạch Minh Cách lộ ra ngoài gần như không có chút khác biệt nào với da của người thường, đường nét bắp thịt trên người vừa rõ nét vừa chân thực, dưới ánh sáng còn có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ xíu trên làn da.
Ngôn Thù có chút tò mò đánh giá cấu tạo của nó, cuối cùng mới tìm được một phím ấn màu bạc to chừng ngón tay út ở vị trí ngực, nút ấn được khảm vào trong da theo hình ngôi sao sáu cánh, nhìn không kỹ sẽ chỉ thấy nó giống như một hình xăm.
"Cậu nhìn tôi chằm chằm như vậy tôi sẽ xấu hổ đấy." Bạch Minh Cách quay lưng qua, sau đó đưa tay ấn một cái lên hình ngôi sao sáu cánh ở trên ngực.
Chỉ thấy một tiếng 'Răng rắc' nhỏ truyền tới, Ngôn Thù tròn mắt nhìn làn da Bạch Minh Cách bắt đầu biến dạng. Bắt đầu từ sau lưng kéo thẳng đến đỉnh đầu, ở giữa nứt ra một khe hở sau đó toàn bộ da sau lưng bị rút vào bên trong, lộ ra tình huống bên trong.
Ngôn Thù tiến lại gần hơn một chút, ngoài máy móc tinh vi bên trong ra, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là cái lưng lông lá.
Phán đoán từ màu lông, đây chắc là một con khỉ lông vàng.
Một lát sau, một cái chân con khỉ duỗi ra từ bên trong, có lẽ do hành động không quen, giọng nói của Bạch Minh Cách lại vang lên: "Ngôn Tổng, giúp một chút đi, dạo này hình như béo lên rồi nên hơi bị kẹt, tôi không ra được."
Ngôn Thù nghe vậy thì nắm lấy cái chân kia sau đó bắt đầu dùng sức kéo ra bên ngoài.
Chẳng qua một người một khỉ cố gắng một lúc lâu Bạch Minh Cách cũng chỉ mới lộ ra được gần một nửa, quá trình thật sự vô cùng gian khổ.
"Chậm một chút chậm một chút, cũng đừng dùng sức mạnh như vậy, tai tôi bị kẹt rồi!" Bạch Minh Cách bị đau nên kêu lên: "Đợi một chút, từ từ, từ từ cho tôi!!!"
Ngôn Thù thuận tay vỗ một cái lên nửa cái mông lộ ra của Bạch Minh Cách, rất ghét bỏ nói: "Cậu quá mập rồi!"
Bạch Minh Cách tức giận: "Không được sờ mông khỉ, chưa từng nghe qua à!"
Dứt lời, dưới sự áp bức như vậy, cuối cùng cậu ta cũng rút được đầu của mình ra.
Ngôn Thù thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp túm lấy gáy cậu ta xách lên, trong mắt tràn đầy tò mò, cậu quan sát Bạch Minh Cách từ trên xuống dưới một lần sau đó cười ha ha: "Tôi chỉ từng nghe nói không được sờ mông hổ thôi."
Bạch Minh Cách ra sức vùng vẫy tứ chi, sau khi thoát khỏi tay Ngôn Thù, cậu ta lập tức linh hoạt nhảy lên bệ cửa sổ nói: "Tôn trọng nhau chút đi!"
Cậu ta vừa nói vừa duỗi chân, móng trước gãi gãi quai hàm nói: "Làm người hơi lâu rồi, bây giờ không mặc quần áo cảm thấy không tự nhiên lắm."
Ngôn Thù đề nghị: "Xong việc làm cho cậu một bộ quần áo nhỏ để mặc nhé?"
Vừa nói cậu vừa tiến lên một bước, đưa tay đặt lên đầu Bạch Minh Cách xoa xoa.
Không nói nhiều, cảm giác thật sự cũng được, so với lúc sờ đầu đinh của Trác Lệ còn thấy thoải mái hơn nhiều.
Bạch Minh Cách dùng móng vuốt đẩy tay Ngôn Thù ra, cậu ta nhảy bên bệ cửa sổ mở cửa sổ ra rồi quay đầu liếc mắt nhìn Ngôn Thù, nói với cậu: "Vậy cậu ở nhà chờ tôi, tôi sẽ cố gắng về trong hai tiếng."
"Đợi một chút." Ngôn Thù suy nghĩ một chốc rồi nói: "Tôi đi cùng cậu."
Dứt lời, cậu lấy ra một chuỗi chìa khóa trong hộp đựng đồ trên bàn rồi cũng đi ra bên ngoài, Bạch Minh Cách thấy vậy cũng rập khuôn đi theo sau, cậu ta khó hiểu hỏi: "Cậu làm gì vậy, nhỡ đâu bị mấy người Trác Lệ thấy được thì làm sao?"
"Ngọn núi lớn như thế sao có thể xui xẻo bị gặp được chứ," Ngôn Thù trực tiếp cầm chìa khóa xe đi xuống gara để xe tầng một, cậu đi thẳng tới trước một chiếc xe máy thì dừng lại, sau khi nhảy lên, cậu vẫy tay về phía Bạch Minh Cách nói: "Lên đi."
Bạch Minh Cách trực tiếp nhảy lên xe: "Không nhìn ra cậu biết lái xe máy đấy."
Ngôn Thù nói: "Đương nhiên, tôi rất mạnh mà."
Dựa theo kế hoạch của Bạch Minh Cách và Ngôn Thù, Bạch Minh Cách sẽ dùng thân phận khỉ đi vào trong núi, làm như vậy cho dù ong độc phát hiện ra Bạch Minh Cách chắc cũng sẽ không tấn công. Hơn nữa, nếu như tổ của ong độc thật sự ở trên núi, Bạch Minh Cách cũng có thể hỏi các bạn của mình, những con khỉ này hàng năm đều sống trong núi, đương nhiên sẽ biết tình huống ở trong núi nhiều hơn bọn họ nhiều.
Nhưng Ngôn Thù vừa lái xe máy ra khỏi phạm vi biệt thự, đi tối đa chỉ mới hơn ba phút đã bị lạc trên đường của thành phố.
Bạch Minh Cách quay đầu nhìn bầy tang thi đang điên cuồng đuổi theo phía sau họ, cậu ta ngồi đằng sau túm chặt lấy vạt áo Ngôn Thù run rẩy hét to: "Không phải cậu rất mạnh sao, rốt cuộc cậu có biết đường không hả, chúng ta phải vào núi, không phải vào thành phố!! Xong rồi, nhiều tang thi đang đuổi chúng ta quá a a a a!!!!"
"Xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới mình sẽ đi sai đường mà!!" Ngôn Thù vặn mạnh tay ga thêm, bên tai là tiếng gió gào thét, lúc đi cậu còn quên đội mũ bảo hiểm nên giờ phút này chỉ có thể híp mắt nhìn về phía con đường phía trước: "Tiểu Bạch, phía trước có hai con đường, ngoặt bên trái hay ngoặt bên phải!!"
Bạch Minh Cách trực tiếp nhảy lên bả vai Ngôn Thù, dùng móng vuốt chỉ về một phía gào thét: "Bên phải bên phải, nhanh hơn chút nữa!!"
Ngôn Thù lập tức đổi hướng ngược lại, phi về phía bên phải giống như một cơn gió.
Vừa đúng gặp phải một con tang thi đột nhiên xông tới từ giao lộ phía trước, Ngôn Thù híp mắt lại, một chốc sau, cậu lập tức áp nghiêng thân xe, dùng một chân đạp bay tang thi ra ngoài sau đó lại tăng thêm tốc độ, tất cả động tác đều liền tù tì một mạch.
Tốc độ kia thật sự quá nhanh, chỉ trong nháy mắt, Bạch Minh Cách suýt chút nữa bị quăng thẳng ra ngoài, cậu ta chửi ầm lên: "Sau này tôi sẽ không ngồi xe của cậu một lần nào nữa!"
Hai mươi phút sau, sau khi chạy quanh ngoài thành phố một vòng, cuối cùng hai người cũng đã lái xe đến được sườn núi.
Gần như là ngay lúc xe vừa dừng lại, Bạch Minh Cách lập tức nhảy xuống từ bả vai của Ngôn Thù, cậu ta lảo đảo xông tới bên một cái cây mở miệng ra nôn mửa.
Ngôn Thù thì ngồi trên xe máy không động, cậu một lời khó nói hết nhìn Bạch Minh Cách đứng cạnh cái cây, vô cùng tò mò hỏi: "Khỉ các cậu cũng say xe à?"
Bạch Minh Cách xoay người đưa mông về phía Ngôn Thù, dáng vẻ không muốn để ý tới cậu nữa.
Bây giờ cậu ta đã hối hận rồi, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này cậu ta nên đi một mình, để Ngôn Thù ở nhà mới đúng.
"Cậu nôn xong chưa?"
Ngôn Thù kiên nhẫn chờ đợi một chút rồi ấn còi xe nói: "Nếu nôn xong rồi thì mau gào gọi các bạn của cậu đi, chúng ta nhanh chóng tìm được vị trí của tổ ong là có thể về ăn cơm rồi."
"Tôi sợ là tối nay không ăn gì vào được nữa rồi." Bạch Minh Cách nôn một lúc lâu đến không còn gì nôn ra nữa mới mang theo dáng vẻ vô cùng yếu ớt trả lời.
Dứt lời, cậu ta cũng không làm chậm chễ thời gian nữa mà từ từ leo lên một ngọn cây phát ra một tiếng khỉ kêu.
Ngôn Thù đoán đây là phương thức truyền tin tức giữa chủng tộc của bọn họ.
Chẳng qua sau khi Bạch Minh Cách kêu lên tiếng này một lúc lâu, đợi mãi cũng không có chút động tĩnh nào, cậu ta có chút bất ngờ nhìn xung quanh rồi lại kêu thêm một tiếng nữa.
Nhưng kết quả vẫn như cũ, không có một động tĩnh nào, thậm chí ngay cả âm thanh của chim chóc cũng không có.
Ngôn Thù cũng nhận ra được có chỗ không đúng nên hỏi: "Thế nào rồi?"
Bạch Minh Cách nhảy xuống từ trên cây, cậu ta lắc đầu, giọng nói có thêm mấy phần nặng nề, cậu ta nhỏ giọng nói: " Tôi không biết, nhưng mà dường như ngọn núi này... trống không?"
Ngôn Thù vừa định trả lời gì đó thì từ sau lưng đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, cậu hơi sững sờ rồi quay đầu lại theo bản năng... quả nhiên là mấy người Trác Lệ.
Bạch Minh gần như là lập tức nấp ở phía sau Ngôn Thù.
Thấy Ngôn Thù, Trác Lệ cũng ngẩn ra, sau đó anh nhíu mày hỏi: "Không phải cậu đang ở nhà sao, sao lại ra đây rồi?"
"À thì..."
Ngôn Thù cũng không nghĩ tới mình sẽ xui như vậy, cậu vừa ra ngoài chưa được bao lâu đã trực tiếp gặp phải Trác Lệ.
"Cái đó." Ngôn Thù vỗ lên xe máy bên cạnh một cái rồi nhỏ giọng nói: "Thì ở nhà đợi chán quá nên em muốn ra ngoài hóng mát một lát, đúng vậy, đi hóng mát."
Nghe vậy mày Trác Lệ lại nhíu chặt thêm, nhưng còn chưa đợi anh nói ra cái gì, Ngôn Thù đã nhanh hơn một bước mở miệng nói: "Còn không phải là em vừa tỉnh dậy trong nhà đã chẳng còn người nào à."
Ngôn Thù mím môi rồi đánh đòn phủ đầu nói: "Em tưởng là anh bỏ em lại."
Lời nói của Trác Lệ ngừng lại.
Thấy bầu không khí có hơi kỳ quái, Hồ Nhã trong tiểu đội tám chuyện cuối cùng cũng nghe trộm được một ít bí mật lên tiếng nói sang chuyện khác: "Ơ? Tiểu Thù. Sao bên cạnh em còn có một con khỉ vậy."
Bạch Minh Cách: "..."
Cậu ta túm chặt lấy ống quần Ngôn Thù không dám thở mạnh lấy một hơi.
Ngôn Thù lại phản ứng vô cùng nhanh chóng, đầu tiên cậu 'À' lên một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cái đó, đây là một vật nuôi hồi nhỏ của em, bình thường nó đều chơi trong núi, hôm nay đúng lúc đi ra tìm em xin đồ ăn."
Cậu vừa nói vừa cúi người xoa nhẹ lên đầu Bạch Minh Cách.
Bạch Minh Cách cũng vô cùng phối hợp hưởng ứng lại lời giải thích này của Ngôn Thù, cậu ta thuận thế ôm lấy bắp chân Ngôn Thù, dùng đầy cọ nhẹ một cái, lanh lợi kêu lên: "Kẹc kẹc..."