Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có vẻ Chu Tự Hành vừa chạy tới từ một sự kiện khác. Cậu khoác chiếc áo khoác màu xanh xám, rảo bước vội vàng. Vừa vào đến cửa đã chào hỏi các nhân viên xung quanh.

– Xin lỗi mọi người, tôi tới muộn.

Mũ áo khoác to rộng che khuất nửa khuôn mặt cậu, chỉ để lộ đôi mắt với viền mắt sâu.

– Tự Hành tới rồi à?

Quan hệ với mọi người của Chu Tự Hành luôn rất tốt. Trước đây cũng thường xuyên đến đài truyền hình này quay chương trình, các nhân viên từng có tiếp xúc đều rất quý cậu. Dù sao thì Chu Tự Hành cũng mới chỉ hai mươi tuổi, hầu hết mọi người trong giới đều đối xử với cậu như cậu em trai nhỏ. Chỉ là khí chất quá mạnh khiến mọi người luôn vô tình quên mất tuổi tác của cậu.

Chuyên viên trang điểm kéo cậu sang một bên để trang điểm và làm tóc. Tối hôm qua chụp tạp chí đến tận rạng sáng, sáng sớm nay lại chạy đi tuyên truyền phim điện ảnh. Chu Tự Hành thiếu ngủ trầm trọng nhắm mắt lại, tranh thủ lúc stylist làm tóc chợp mắt một lát.

– Quần áo Tiểu Hành mặc hôm nay phối rất hợp. – Chuyên viên trang điểm cười dịu dàng.

Thiếu ngủ khiến não bộ phản ứng hơi ì ạch. Chu Tự Hành cố mở to mắt, thành thật đáp:

– Bộ này của bên nhãn hiệu em đại diện tài trợ.

Chuyên viên trang điểm bật cười, xịt keo giữ nếp lên tóc cậu:

– Em vẫn chả thay đổi gì.

Thấy trạng thái của cậu không tốt, trợ lí Tiểu La đã vội vàng chạy đi mua cà phê đá. Đúng lúc Chu Tự Hành vừa tạo hình xong, đang định ra ngoài chờ đến lượt chụp. Cậu cầm cốc cà phê, nói câu cảm ơn rồi ra khỏi phòng hóa trang.

Vòng ra khu vực nghỉ ngơi ngay cạnh studio, Chu Tự Hành hút hai ngụm cà phê rồi để sang một bên. Cậu duỗi đôi chân dài rồi ngồi xuống một mé sô pha, nghiêng đầu nhìn xung quanh. Tầm mắt lướt một vòng, nhìn tất cả mọi thứ, chỉ cố tình trừ Hạ Tập Thanh đang đứng dưới ánh đèn flash ra.

– OK, Tập Thanh xong rồi.

Hạ Tập Thanh cảm ơn rồi liếc về phía Chu Tự Hành. Cậu đang làm ổ trên sô pha, cổ áo khoác được dựng lên che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp cùng cặp mày rậm đang cau chặt, hai chữ “không vui” chình ình trên mặt.

Cậu nhóc này sao lại buồn cười vậy chứ, trông cứ như bị ai ép tới đây vậy. Hạ Tập Thanh bước đến. Không tới còn đỡ, vừa mới đến gần, cặp mày của cậu lại càng nhăn nhíu sâu hơn.

Không muốn mình ngồi ở đây?

Hạ Tập Thanh nhướng mày, ngồi xuống cạnh cậu ngay và luôn, sau đó còn nghiêng đầu mỉm cười với cậu, nói một câu y hệt cú gặp gỡ định mệnh lần trước.

– Trùng hợp ghê.

Mặc dù người này đã biết bộ mặt thật của anh, nhưng Hạ Tập Thanh vẫn tỏ vẻ tự nhiên, vô hại.

– Cậu cũng tham gia chương trình này à?

Chu Tự Hành im lặng, ngước mắt nhìn lên trên. Cả người khẽ dịch sang một bên, lòng thì thầm nghĩ “anh còn vờ vịt trước mặt tôi”.

Tuy trong lòng thừa hiểu, nhưng cậu vẫn lặng thinh. Đầu nghiêng sang hướng khác, lạnh lùng làm như không nhìn thấy Hạ Tập Thanh.

Dù mặt nóng dán vào mông lạnh, nhưng Hạ Tập Thanh cũng chẳng thấy xấu hổ, ngược lại càng cảm thấy Chu Tự Hành còn thú vị hơn cả tưởng tượng của anh. Anh mỉm cười, ngả người vào sô pha rồi duỗi cặp chân dài được quần Âu bao bọc.

Chu Tự Hành đâu chỉ không muốn nhìn, cậu còn không muốn nghe anh ta nói chuyện! Cậu lấy điện thoại và tai nghe trong túi áo khoác, đang định đeo vào thì nghe thấy Hạ Tập Thanh nói.

– Cậu đối xử với fan của mình như thế ư? Cẩn thận tôi chuyển từ fan sang anti đó.

Lời vừa buông thì anh thấy bàn tay cầm tai nghe của Chu Tự Hành khựng lại. Do dự chốc lát, cuối cùng vẫn xoay người nhìn anh.

Chữ “fan” này đúng là hiệu nghiệm nha, Hạ Tập Thanh cười thầm.

Hai người cứ lúng túng nhìn nhau mất một lúc, Chu Tự Hành mới chịu lên tiếng. Có lẽ vì tôn trọng người nghe nên lúc nói chuyện, cậu khéo khóa, hạ cổ áo xuống, nghiêm túc nói:

– Tôi không nhắm vào anh, tôi chỉ không ưa mấy người không một lòng một dạ trong chuyện tình cảm.

Hạ Tập Thanh sửng sốt nửa giây.

Thiên sứ nhỏ này từ đâu đến vậy?

Dáng vẻ rõ ràng là Alpha tra công trời sinh, thế mà tính cách thành thật như vậy.

Anh nhếch môi mỉm cười như một chú mèo ranh mãnh.

– Làm sao cậu biết được tôi không chung tình?

Lông mày của Chu Tự Hành không hề giãn ra mà còn nhíu chặt hơn. Cậu nhớ lại hôm ở nhà vệ sinh gặp được Hạ Tập Thanh, khuôn mặt trông có vẻ vô hại này đã lạnh tanh nói ra những lời tàn nhẫn.

Nhìn biểu cảm phức tạp trên mặt Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh bỗng trở nên nghiêm túc. Đôi mắt tỏa ra ánh sáng chân thành, lời nói khẩn thiết biện hộ cho bản thân:

– Sự thật không như cậu nghĩ đâu, cậu hiểu lầm rồi. Chuyện của hôm ấy rất phức tạp nên khi đó tôi không giải thích ngay được. Người đó không phải là người yêu của tôi. Anh ta quấy rầy tôi một thời gian rồi. Đã vậy còn qua lại với người khác nữa. Vì không chịu nổi nên tôi mới phải dọa dẫm anh ta. Ngoại hình của tôi trông rất dễ bắt nạt, nên nếu không nói mấy lời tàn nhẫn thì kiểu gì cũng phải chịu thiệt đó.

Bờ môi của anh mấp máy, vẻ mặt hơi chán nản và oan ức. Anh đưa tay lên sờ chóp mũi của mình.

– Mấy ngày nay tôi thực sự rất khó chịu. Rõ ràng bị người khác quấy rối, thế mà còn bị thần tượng hiểu lầm là đồ cặn bã.

Hai chữ “thần tượng” thực hữu dụng, biểu cảm của Chu Tự Hành rõ ràng đã mềm mại hơn rất nhiều.

Hạ Tập Thanh thở dài, ánh mắt vừa vô tội vừa tủi thân.

– Tôi thề với cậu, tôi tuyệt đối không phải loại người không một lòng một dạ trong chuyện tình cảm.

Chẳng qua nếu cảm giác được đối phương bắt đầu thích mình thì sẽ muốn trốn tránh mà thôi.

Chỉ yêu thích cảm giác kích thích khi theo đuổi một người. Nỗi ám ảnh với việc phải chinh phục được đối phương hệt như một căn bệnh. Nhưng một khi đã chinh phục được, ngọn lửa mãnh liệt ấy sẽ như bị dội một gáo nước lạnh rồi dập tắt sạch sẽ.

Anh nhìn Chu Tự Hành bằng dáng vẻ chân thành đến nỗi diễn viên chuyên nghiệp cũng khó mà phân biệt thật giả.

– Tôi cực kì, cực kì thích cậu, còn vẽ rất nhiều tranh về cậu nữa.

Nhìn thấy cặp lông mày của Chu Tự Hành thoáng giãn ra, sự nghi ngờ trong ánh mắt cũng vơi đi bớt, Hạ Tập Thanh mới đưa tay về phía cậu.

– Lần đầu gặp mặt đã xấu hổ như vậy, còn gây ra hiểu lầm, thật xin lỗi. Chúng ta làm quen lại đi.

Chu Tự Hành khoanh tay trước ngực, ngập ngừng không muốn bắt tay. Ánh mắt cậu dò xét Hạ Tập Thanh, chần chừ mãi rồi cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Cậu nghĩ tới bức tranh do Hạ Tập Thanh vẽ.

Khi nhiệt độ của hai bàn tay chạm vào nhau, bỗng có một cảm giác giao hòa kì diệu.

– Tên tôi là Hạ Tập Thanh.

Chu Tự Hành khẽ gật đầu, đường quai hàm ưu việt kkhẽ kéo theo cơ bắp trên cổ.

Mặc dù vị “fan” này nhất định đã biết tên mình, nhưng vì lễ phép, cậu vẫn giới thiệu đơn giản:

– Chu Tự Hành. – Dứt lời thì muốn rút tay ra, nhưng lại cảm thấy đối phương như đang dùng sức níu lại. Cậu nghi ngờ nhìn Hạ Tập Thanh thì thấy anh đang mỉm cười.

– Cậu không hỏi tên tôi là những chữ gì sao?

Người này thật kì lạ.

Chu Tự Hành hơi nâng cằm lên, vẻ mặt bắt đầu không kiên nhẫn, biểu cảm ấy khiến cậu càng thêm cuốn hút. Nhưng cậu vẫn cố duy trì chút nhẫn nại cuối cùng.

– Là những chữ nào?

– “Tập” trong học tập, còn “Thanh”…

Lời còn chưa dứt, bàn tay thon dài, trắng trẻo đang nắm tay Chu Tự Hành đột nhiên dật mạnh, kéo cả người cậu qua. Khoảng cách bị rút ngắn bởi cú kéo tay chớp nhoáng. Đồng tử màu nâu thẫm của Chu Tự Hành giãn ra. Suýt chút nữa cậu đã đụng phải gương mặt ngây thơ vô hại ấy, chóp mũi cùng chóp mũi sát gần như không hề có khoảng cách.

Mùi nước hoa trên người Hạ Tập Thanh, thay thế anh trở thành kẻ xâm lược ranh ma, dũng mãnh tiến vào, sau đó khuếch tán rồi chiếm lĩnh hết thảy.

Khoảnh khắc gần gũi ngắn ngủi này như một ảnh quay chậm kéo dài vô hạn, biến thành một tấm phim đen trắng.

Khoảng cách quá thân cận này làm hơi thở cũng bị nhuộm màu ái muội. Mùi tiêu cay cay mũi, mùi thuốc lá nồng nàn cùng mùi xạ hương tanh ngọt quyện vào nhau, hắc đến mức làm Chu Tự Hành nhíu mày. Nhưng sau đó, cậu nghe được thoang thoảng vị ngọt dịu nhẹ của tầng hương cuối, nó vững vàng xâm nhập vào hơi thở rồi dần dần ngấm sâu vào lá phổi.

Hương thơm phức tạp cùng tiếng hít thở mập mờ lan tràn từ nụ cười hé mở của anh.

– Trong “không thanh không bạch*”.

(*Không thanh không bạch = mập mờ, nhập nhằng, không rõ ràng.)

Hạ Tập Thanh buông tay cậu ra, khóe miệng trái khẽ cong lên, ánh mắt đượm ý cười.

Rõ ràng một giây trước còn đang biện hộ cho nhân phẩm của mình, vậy mà một giây sau đã xấu tính phơi bày bộ mặt thật.

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể tin khuôn mặt này lần nào nữa.Tác giả:

Nước hoa Tập Thanh dùng là Juicy Couture Dirty English for Man.

Cái chai nước hoa này đẹp ghê á!

Trên mạng bảo nước hoa này thuộc nhóm hương gỗ cay nồng, tầng hương đầu khá hắc, chờ tới khi phai bớt thì sẽ rất thơm. Nước hoa này theo phong cách cá tính, quyến rũ và hấp dẫn. Nghe đã thấy hợp với anh Hạ rồi.
Nhấn Mở Bình Luận