Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Sau khi đóng máy, Chu Tự Hành nhuộm lại tóc về màu đen. Buổi quay phim cuối cùng kết thúc, cậu trở về biệt thự ở Tây Sơn, chơi với ba mẹ vài ngày, rồi tranh thủ mùa tựu trường tháng Chín, quay về đại học P tiếp tục đi học.

Triệu Kha thấy Chu Tự Hành quay lại trường học thì vô cùng kích động, còn cứ tưởng mình bị hoa mắt.

“Ế, mày cắt tóc rồi à? Đẹp trai phết đấy.”, hắn huých huých vai Chu Tự Hành, nháy mắt: “Thế nào rồi?”

Chu Tự Hành lấy laptop từ trong balo ra rồi khởi động máy, sau đó đeo kính lên, giọng điệu cực kì không tốt, cũng không thèm liếc mắt nhìn Triệu Kha: “Mày còn dám hỏi. Tao chưa đập mày là may rồi đấy.”

“Sao lại đập tao?!”, Triệu Kha nắm bả vai Chu Tự Hành: “Mày, hai đứa mày toang rồi? Lần đầu tiên tao đu CP đấy! Mày không thể để tao ship thất bại chứ!” Về trang chính chủ đọc thui nào!

Chu Tự Hành hất tay hắn ra, nghiêng đầu mỉm cười “thân thiện”: “Nhờ công của mày mà suýt thì toang.”

“Sao thế được?”, Triệu Kha còn muốn tám tiếp nhưng giảng viên đã vào lớp, hắn đành ngậm miệng lại, mở Wechat nhắn một tràng dài, hỏi hết cái này sang cái khác. Tuy nhiên, Chu Tự Hành chẳng thèm xem, cậu đang nghiêm túc nghe giảng.

Sau khi tiết học kết thúc, cả người Triệu Kha uể oải, kéo Chu Tự Hành đến nhà ăn ăn cơm, đã lâu chưa tới nhà ăn rồi. Nữ sinh của đại học P cứ ngỡ mình thấy ảo giác, cả đám vây kín quanh Chu Tự Hành. Chốc lát sau, từ khóa [Chu Tự Hành trở lại đại học P] nhanh chóng leo lên top hot search.

Mỗi lần lên hotsearch là lại thấy phiền muộn. Chu Tự Hành gửi tin nhắn cho Tưởng Nhân, bảo cô đẩy hotsearch đi.

“Buổi tối về kí túc xá à?”, Triệu Kha mua một cốc cà phê từ máy bán cà phê tự động ở gần giảng đường, đưa cho Chu Tự Hành. Cậu nhận rồi nhấp một ngụm, đè vành mũ thấp xuống: “Không về đấy đâu, hôm nay tao về chung cư.”

“Ồ. Ai không biết còn tưởng mày giấu người ở chung cư đấy.”, Triệu Kha chỉ nói bừa thôi, ai dè Chu Tự Hành không hề phản bác lại, còn vênh mặt đắc ý uống cà phê: “ĐM? Giấu thật à?”

Chu Tự Hành ho khan một tiếng, uống nốt cốc cà phê rồi đưa cho Triệu Kha, còn mình thì gọi điện cho Tiểu La bảo hắn tới đón.

Triệu Kha nhanh chóng gửi tin hot hôm nay hóng được cho Nguyễn Hiểu.

[Triệu Kha: Tự Học ở chung đó!]

Từ sau khi quay phim xong, ngoại trừ những hợp đồng quảng cáo đã kí từ trước và “Thoát khỏi sinh thần” thì Chu Tự Hành không có hoạt động khác. Mỗi ngày cậu đều nhàn nhã từ trường về nhà rồi lại từ nhà đến trường. Hai tháng vèo cái đã trôi qua.

Thời tiết dần trở nên lạnh hơn. Mùa thu của Bắc Kinh luôn rất dài, khiến người ta thường có ảo giác rằng chỉ chực một ngày nữa thôi, mùa đông sẽ tới. Nhưng chờ mãi cũng không chờ được thời khắc thật sự sang đông.

Tối qua lăn qua lăn lại đến quá nửa đêm làm Hạ Tập Thanh thiếu ngủ trầm trọng. Sáng sớm, đang mơ mơ màng màng thì cảm thấy cánh tay được thả ra, mặt bị Chu Tự Hành ôm lấy hôn vài cái. Anh thấy phiền nên đưa mu bàn tay lên che mặt, thấy Chu Tự Hành hơi sững ra rồi ngồi dậy, Hạ Tập Thanh lại vươn cánh tay tới ôm eo cậu, giọng nói hơi khàn.

“Mới sáng sớm mà đi đâu…”

“Buổi sáng có tiết, môn vật lý thể rắn. Triệu Kha bảo giảng viên này hay điểm danh lắm.”, nghe thấy Hạ Tập Thanh hỏi, lòng Chu Tự Hành thấy thật ấm áp. Tuy nhiên, không thể trốn tiết nên cậu đành lấy áo sơ mi trên đầu giường mặc vào, cài từng nút xong nắm lấy bàn tay của Hạ Tập Thanh hôn nhẹ: “Ngoan, anh ngủ tiếp đi.”

Hạ Tập Thanh rụt tay lại rồi xoay người. Nghe thấy tiếng Chu Tự Hành khoác áo khoác, anh giơ tay lên che mặt mình: “Trời ạ…méo dám tưởng tượng mình lại đang yêu đương với sinh viên đại học…đã thế còn là kiểu sinh viên đến trường điểm danh từ sáng sớm nữa chứ.”

Trông thấy cánh tay trần của anh lộ ra ngoài, Chu Tự Hành sợ anh sẽ cảm lạnh nên kéo chăn lê, đắp kín mít giúp anh. Sau đó cúi người xuống hôn “chụt” lên mặt Hạ Tập Thanh: “Sinh viên không tốt sao? Dạo gần đây chẳng phải niên hạ rất phổ biến à? Đến trường chăm chỉ học hành, về nhà còn nấu cơm, làm ấm giường cho anh. Anh kiếm đâu được sinh viên tốt như thế chứ.”, Chu Tự Hành cực kì không có liêm sỉ, còn cắn vành tai anh: “Quan trọng là còn rất đẹp trai.”

“Em bớt đọc fanfic đi, đại minh tinh.”, Hạ Tập Thanh xoay lưng về phía cậu, ôm chăn bông mềm mại, hai mắt nhắm chặt.

Chiếc chăn bông ngập tràn hương thơm thoải mái, tươi mát của Chu Tự Hành, tựa như ngọn gió thu đìu hiu cuốn theo mây bay và lá rụng.

“À, đúng rồi. Hôm qua chị dâu nói với em, có khả năng bọn mình sẽ tham gia vài chương trình giải trí để tuyên truyền phim đấy. Chị ấy bảo em hỏi anh có đồng ý tham gia không.”

Hạ Tập Thanh nhắm nghiền hai mắt, đã gần thiếp đi rồi, chỉ mơ mơ màng màng đáp lại: “Được…”, hệt như tiếng mèo kêu, cào vào tim Chu Tự Hành, làm cậu không nhịn được ghé đến mép giường, thơm khẽ lên má anh. Thời điểm chưa tỉnh ngủ là khoảng thời gian Hạ Tập Thanh mềm mại nhất, không có một tẹo đề phòng. Mỗi lần hôn xuống đều có thể nghe thấy tiếng “hừ” be bé, ngọt ngào phát ra từ xoang mũi anh, vừa như chống cự, lại vừa như trách cứ.

Chu Tự Hành khó mà kiềm chế bản thân không được chìm đắm vào sự ngoan ngoãn hiếm có của anh.

Trong hơi thở mát lạnh của sớm mùa thu, ham muốn chiếm hữu tuyệt đối và mãnh liệt luôn tự động hóa thành một vũng nước, thấm vào cơ thể mềm mại và ngoan dịu của người yêu bé nhỏ.

Lúc tỉnh lại không biết đã là mấy giờ, Hạ Tập Thanh duỗi tay tắt đèn ngủ trên đầu giường, rồi dậy đánh răng, rửa mặt, ăn qua loa vài miếng đồ ăn sáng Chu Tự Hành mua, sau đó lại chui vào phòng vẽ.

Từ sau khi trở về, mỗi ngày hai người đều đổi chỗ ngủ. Thi thoảng sẽ ngủ ở nhà Hạ Tập Thanh. Thi thoảng lại đổi sang ngủ nhà Chu Tự Hành, nhưng chủ yếu do Hạ Tập Thanh vẽ chuyện, muốn sang để dùng bể bơi có hệ thống làm ấm nhà cậu mà thôi.

Chu Tự Hành chưa từng vào căn phòng vẽ dùng để làm việc của Hạ Tập Thanh. Thường thường, khi nào cậu về, Hạ Tập Thanh sẽ gác lại hết mọi công việc để ở bên cậu. Mà từ trước đến nay, cậu cũng chưa từng hỏi về công việc sáng tác của Hạ Tập Thanh.

Mặc chiếc áo khoác demin màu nâu* vào để chống dơ, Hạ Tập Thanh đeo kính hàn điện tử bảo vệ mắt lên, bắt đầu hàn khung tượng quanh bản nháp bằng đất sét anh đã phác thảo từ trước. Đã lâu rồi anh chưa điêu khắc thạch cao. Hồi còn ở Học viện Mỹ thuật Florence, anh rất hay giúp và hỗ trợ giáo sư điêu khắc, những tác phẩm chân chính do anh độc lập sáng tác thì đây mới là lần đầu tiên.

Áo khoác demin nâu.

Để chế tác tác phẩm này, tháng trước anh đã cất hết các bức tranh trong phòng đi. Căn phòng này vốn là phòng rộng nhất trong căn hộ, ngoại trừ phòng khách, nhưng hiện giờ cũng đang chất kín nào thép, nào đất sét. Tia lửa điện tóe ra từ mối hàn phản chiếu lên kính bảo vệ mắt của Hạ Tập Thanh, sáng chói và lóa mắt.

Vừa hàn xong khung lớn, Hạ Tập Thanh đã mệt muốn chết. Anh ngồi xuống đống thép, dựa vào tường nghỉ ngơi. Hồi trước ở Học viện Mỹ thuật, khi làm điêu khắc thường sẽ có vài người mẫu da trắng để họ tham khảo về chiều cao, dáng người và tư thế, vậy mới có thể đảm bảo không bị lệch.

Nhưng lần này, Hạ Tập Thanh chỉ có thể làm theo trái tim của mình.

Điện thoại có tin nhắn, Hạ Tập Thanh uống một ngụm nước rồi với tay lấy di động.

[Tưởng Nhân: “Theo dõi” bắt đầu chuẩn bị tuyên truyền rồi, nên phiền cậu hợp tác một chút đấy.]

Giọng điệu nói chuyện hệt như mấy chú cảnh sát vậy, Hạ Tập Thanh không khỏi bật cười. Anh nhắn lại meme OK rồi tranh thủ lúc nghỉ ngơi lên Weibo dạo một vòng. Không nhớ lần cuối lên đã là khi nào rồi, thông báo và tin nhắn nhiều mức lag cả máy, anh phải đợi một lúc lâu mới có thể xem được bình thường.

Theo thói quen nhấp vào phần bình luận trước, trên màn hình toàn là [Nhớ Tập Thanh quá đi à! Cầu ảnh Selfie!]. Những bình luận đó như những trái tim nhỏ đỏ rực xuyên qua màn hình, bắn thẳng tới mặt Hạ Tập Thanh.

Thôi thì đăng một tấm selfie vậy.

Hạ Tập Thanh mở cam trước, trông thấy mình vẫn đang đeo kính bảo vệ. Anh ngó trái, ngó phải, cảm thấy cái kính này trông cũng khá được, thế là bấm luôn nút chụp.

Cứ thế, Hạ Tập Thanh up bức ảnh đeo kính hàn điện tử mà anh chụp qua loa đại khái lên Weibo để bày tỏ sự an ủi.

Vèo cái, bức ảnh này đã được fan chia sẻ điên cuồng.

[Người trong lòng mị là chàng họa sĩ nhỏ: Aaaaaaaaaa ảnh mới của anh Tập Thanh!]

[Hạ Tập Thanh tài hoa hơn người: Anh Tập Thanh đeo cái kính râm ngầu quá! Nốt ruồi chống hàng giả siêu siêu cấp đáng yêu!]

[Những cô nàng Tự Học xông lên: Cái kính này có cảm giác khoa học kĩ thuật ghê á! Mới nhìn trông như nhà khoa học ý~~ btw Tập Thanh vừa mới chụp sao? Ảnh selfie mới toanh!]

Thế mà cũng bị phát hiện? Hạ Tập Thanh không hiểu nổi, những cô nàng Tự Học gì chứ, có mà những cô nàng đeo kính hiển vi thì có.

[Dù ăn Tết vẫn phải Tự Học: A a a đúng luôn nè! Sau lưng Tập Thanh có đồng hồ, đúng thật là chụp cái đăng luôn!]

Thì ra là thế. Hạ Tập Thanh ngoảnh đầu nhìn bàn làm việc sau lưng mình. May ghê, không có đồ gì không nên xem.

Anh làm mới lại trang, đúng lúc nhìn thấy Chu Tự Hành chia sẻ bài viết của Weibo chính thức của đoàn phim “Theo dõi”, nhấn vào thì thấy đó là hai bức ảnh teaser.

Bức ảnh đầu là sườn mặt mờ ảo của Cao Khôn sau làn khói xám trắng vẩn vơ, lượn lờ của thuốc lá. Những ngọn núi xanh ngắt xa xa phía sau đường hầm, đối lập là mái tóc ngắn đỏ thẫm của hắn. Rõ ràng là sự pha trộn của những màu sắc rực rỡ, nhưng bố cục và góc nhìn thị giác lại mang đến cảm giác thê lương vô cùng.

Bức ảnh thứ hai là trong con hẻm tối giữa đêm vắng, vầng trăng trắng bạc treo tít trên cao. Ánh trăng ảm đạm phủ lên những sợi dậy điện giăng chằng chịt và bất hợp pháp, cùng những tòa nhà với kiến trúc hỗn độn, không ngừng mở rộng lên cao. Càng nhìn xuống lại càng tối tăm, hai bóng người một trước một sau. Giang Đồng đi phía trước, trên khuôn mặt là sự kinh hoảng và sợ sệt. Người phía sau đã bị bóng tối nuốt chửng khuôn mặt, mái tóc đỏ rực như ngọn lửa đang bốc cháy trong đêm.

Cả hai bức hình đều không tiết lộ tạo hình hoàn chỉnh của nam chính số 1 và nam chính số 2. Thậm chí, đến khuôn mặt cũng rất mơ hồ. Tuy nhiên, nhờ vào phong cách hiện thực thê lương độc nhất vô nhị đã thu hút được một lượng lớn người quan tậm, cộng thêm nhiệt huyết tích lũy đã lâu của fan CP Tự Học, chẳng bao lâu sau, bài đăng đã có 100.000 lượt chia sẻ, hơn 300.000 lượt bình luận.

Là nam chính số 1 nhưng lúc chia sẻ, Chu Tự Hành chỉ đăng kèm một câu.

[@Chu Tự Hành: Mặc dù tôi nhuộm tóc, uống rượu, hút thuốc, xăm trổ, nhưng tôi biết mình là cậu bé ngoan.]

Phụt, lời tự bạch này là ai viết đây?

Hạ Tập Thanh cảm thấy là do Chu Tự Hành tự viết. Nhưng cậu viết như vậy, không sợ toang luôn hình tượng Alpha nhất giới giải trí sao?

Anh cũng chia sẻ bài đăng của Chu Tự Hành, nhìn như trêu đùa nhưng thực chất là tán tỉnh.

[@Tsing_Summer: Cậu bé ngoan sao lại muốn theo dõi người khác thế? //@Chu Tự Hành: Mặc dù tôi nhuộm tóc, uống rượu, hút thuốc, xăm trổ, nhưng tôi biết mình là cậu bé ngoan.]

Bài chia sẻ của hai người rất nhanh đã bị fan đẩy lên đầu. Fan CP Tự Học lâu rồi mới thấy hai người tương tác, vui sướng như sắp đến Tết vậy.

[Những cô nàng Tự Học xông lên: Chị em ới!!! Phát đường kìa! Mau tới đớp thui, nhanh nhanh nhanh!]

[Bạn đu Tự Học thì bọn mình là bạn tốt á: Còn có thể vì sao chứ? Bởi vì cậu ấy thích anh đó!]

Bình luận này vừa xuất hiện đã ngồi chễm chệ trên top đầu, phía dưới đều đồng lòng nhất trí bình luận một câu.

Bởi vì cậu ấy thích anh đó.

Nguồn:

Chẳng hiểu tại sao, khóe miệng Hạ Tập Thanh cong lên, tâm trạng cực kì tốt. Ngay cả cái khung thép còn đang dang dở trông cũng vui mắt hơn hẳn. Còn chưa đắp đất sét lên đã cảm thấy chắc chắn sẽ không thể thất bại.

Yêu đương quả nhiên sẽ cho người ta một loại ảo giác rằng cả thế giới đều tràn ngập những điều tươi đẹp. Đặc biệt là khi yêu đương lén lút. Hormone tăng cao, dopamine* quấy phá.

(*Dopamine: thường được gọi là “hormone hạnh phúc”, vì khi hormone này được giải phóng với số lượng lớn trong cơ thể, mọi người sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn và tràn đầy cảm hứng.)

Rất nhiều nhân vật chủ chốt trong đoàn cũng lục tục chia sẻ bài đăng của Weibo chính thức của bộ phim. Ngay cả Dương Bác với đất diễn không nhiều cũng chia sẻ. Tuy nhiên, Hạ Tập Thanh để ý thấy Tống Niệm không nằm trong số đó. Hồi còn đang quay phim, mọi người đều đã thêm bạn bè trên Weibo. Hạ Tập Thanh nhấn vào danh sách theo dõi của mình, thấy Tống Niệm vừa mới đăng một bức ảnh selfie.

[@Diễn viên Tống Niệm: Tin rằng mọi sự trả giá đều sẽ có thu hoạch. Mỗi ngày đều cảm thấy biết ơn. ]

Kèm theo một bức ảnh cô nàng đang ngủ trên ghế dài của đoàn phim khác. Trên người còn có kịch bản với chi chít ghi chú.

Bài đăng này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là ít súp gà cho tâm hồn* để củng cố hình tượng chuyên nghiệp, nỗ lực của mình mà thôi. Nhưng Hạ Tập Thanh luôn cảm thấy không hợp lý ở chỗ nào đấy. Tất cả mọi người đều tham gia vào việc tuyên truyền cho phim mới, chỉ có mình Tống Niệm không chia sẻ. Đã vậy còn cố ý vào lúc đoàn phim đang tuyên truyền mà đăng ảnh với một đoàn phim khác lên.

(*Súp gà cho tâm hồn: Chicken Soup for the Soul)

Bỗng dưng lại có vẻ có nội tình sâu xa.

Thế nhưng Tống Niệm thể hiện thái độ ngay lúc này, chẳng lẽ không sợ Côn Thành sẽ cắt sạch cảnh của cô nàng sao?

Cô nàng này đang toan tính gì đây? Chẳng có gia thế hoành tráng như Chu Tự Hành, tài nguyên* trong nhóm tiểu hoa *cũng không được coi là đứng đầu. Nếu bộ phim này bị cắt đất diễn, thế thì có khác nào quay chụp không công.

(*Tài nguyên: Phim ảnh, chương trình giải trí, hợp đồng quảng cáo, tạp chí,…)

(*Tiểu hoa: chỉ chung tất cả nữ diễn viên trẻ tuổi, không phân biệt độ nổi tiếng, mới vào nghề cũng có thể gọi là tiểu hoa. Tuy nhiên, những nữ diễn viên này đều chưa có thành tựu chuyên môn nổi bật hoặc tác phẩm tiêu biểu.)

Hạ Tập Thanh nghĩ mãi không ra, chỉ có thể quy cho bản thân nghĩ quá nhiều. Anh vốn là người thích thuyết âm mưu mà.

Anh quay về trang của mình, trông thấy thông báo có bình luận từ người anh theo dõi. Nhấn vào thì thấy hóa ra Chu Tự Hành vừa bình luận vào bức ảnh selfie của anh.

[Chu Tự Hành: Thái thái không vẽ tranh nữa mà chuyển sang nghề thợ hàn rồi sao?]

Ngay lập tức, Hạ Tập Thanh tháo kính bảo vệ mắt xuống. Sao cậu lại biết anh đang hàn điện nhỉ? Nhưng rất nhanh sau đó, lực chú ý của anh đã chuyển từ “hàn điện” sang chỗ khác.

Tại sao cậu lại gọi anh là thái thái*?!

(*Thái thái: cách xưng hô kính trọng dành cho phụ nữ đã kết hôn, thường đi kèm với họ của chồng. Bên cạnh đó, “thái thái” cũng là cách xưng hô thể hiện sự sùng bái với các họa sĩ fanart,…)

Lần trước, cậu không biết “thái thái” nghĩa là gì nên mới gọi theo fan. Nhưng hiện giờ, rõ ràng đã biết, lại vẫn cố tình gọi, chắc chắn vì muốn chiếm của hời từ anh mà.

Hạ Tập Thanh vốn đã bị cậu chọc tức, đến khi nhìn xuống phần bình luận lại càng cáu thêm. Ai không biết còn tưởng anh chui nhầm vào hang nhím* nào.

(*Xông vào hang nhím thì sẽ bị nhím bắn cho cả người đầy gai. Câu này ám chỉ Hạ Tập Thanh đang cáu nên cả người như dựng gai muốn đâm người khác thui.)

[Tự Học làm mị hạnh phúc: Aaaaaaaaa thái thái! Gọi nhau là “thái thái” kìa! Tui muốn xỉu á!]

[Tui yêu Tự Học: Ái chà, idol nào đấy tự mò vào Weibo của thái thái để giục thái thái vẽ tranh cho mình kìa haha ha…Cùng nhau thảo luận chút nào: lợi ích khi yêu đương với họa sĩ.]

[Tự Học ngọt ngào nhất thế giới: Aaaa Chu Tự Hành, anh biết tỏng rùi chứ gì! Gọi “thái thái” thuận miệng như thế, làm mị không thể không tò mò hai người họ thường xưng hô với đối phương thế nào.]

Đọc đến đây, trong đầu Hạ Tập Thanh lập tức hiện ra hình ảnh Chu Tự Hành gọi mình là “anh Tập Thanh”, bỗng dưng tự sặc nước bọt.

[Alpha đệ nhất vũ trụ: A, không phải sắp đến sinh nhật Tự Hành rồi sao? Thái thái đã chuẩn bị quà sinh nhật chưa? Năm ngoái hình như tặng tranh nhỉ?]

[Đu Tự Học đi các chụy em: Tất nhiên là đã chuẩn bị rồi! Năm nay thái thái tự tặng mình làm quà đó nha ha ha ha!]

[CP của tui nhất định phải kết hôn: A a a a a! Tranh chúc mừng sinh nhật năm ngoái thái thái vẽ mị vẫn luôn đặt làm hình nền Weibo nè. Mong ngóng quà sinh nhật năm nay của Tập Thanh thái thái!]

Nếu anh nhìn thấy những bình luận này thì chắc chắn Chu Tự Hành cũng nhìn thấy.

Hạ Tập Thanh quyết định về sau sẽ khóa chặt căn phòng làm việc này.

Thoát khỏi Weibo rồi thoáng nhìn ngày tháng trên di động, hôm nay đã là mùng 6 tháng 10 rồi. Còn 2 tuần nữa là đến sinh nhật Chu Tự Hành. Anh sực nhớ ra điều gì đó, bèn tìm kiếm chòm sao của Chu Tự Hành.

Đây đều là những hành vi mà trước đây Hạ Tập Thanh coi thường nhất. Ghi lại ngày sinh của người mình thích rồi âm thầm chuẩn bị quà tặng, tìm hiểu về chòm sao của người ấy. Ngốc nghếch hết sức! Chỉ có các bạn nhỏ mười mấy tuổi còn đang rung động trước mối tình đầu mới làm mấy chuyện này thôi! Nhưng Hạ Tập Thanh của hiện tại đã quẳng suy nghĩ vốn có này đi từ lâu, vô cùng vui vẻ lượn quanh mấy trang web về cung hoàng đạo.

Kể cả người thông minh cũng không thể trốn thoát khỏi sự mụ mị của tình yêu.

“Tính cách nhã nhặn, bình dị, dễ gần, là chuyên gia trong chuyện tình yêu….”, Hạ Tập Thanh đọc lên trong vô thức, nhưng càng đọc càng thấy không giống. Anh chụp màn hình một đoạn phân tích rồi gửi cho Chu Tự Hành.

[Hoa hồng nhỏ: Em chả giống Thiên Bình nam gì cả.]

Chu Tự Hành đang tự học ở thư viện, mở Wechat ra thì Hạ Tập Thanh gửi cho anh bài phân tích chòm sao. Lần cuối cùng cậu xem mấy cái này đã là hồi tiểu học. Cậu đã quen nghe người khác nói mình không giống nam Thiên Bình rồi. Hồi học lớp 6 còn từng về nhà hỏi mẹ xem có phải nhớ nhầm sinh nhật cậu hay không.

Suýt nữa là bị mẹ đánh cho mông nở hoa.

[Lính đạo đức mẫu mực: Cung hoàng đạo chẳng chuẩn đâu.]

Ngay sau đó, Chu Tự Hành lại gửi thêm một tin.

[Lính đạo đức mẫu mực: Chòm sao của anh là gì?]

[Hoa hồng nhỏ: Nhân mã.]

[Lính đạo đức mẫu mực: …fine, em tự vả ngay đây.]

[Lính đạo đức mẫu mực: Cung hoàng đạo chuẩn thật.]

Từ sau khi biết được chòm sao của người yêu, bạn học Chu Tự Hành ngồi ở thư viện không thèm đọc thêm một chữ nào nữa, chỉ ôm di động tìm phân tích về cung hoàng đạo. Nhất là sau khi thấy chỉ số xứng đôi của cung Thiên Bình với Nhân Mã, cậu vui vẻ đến mức không còn tâm chí học hành nữa, chỉ muốn cắp cặp về nhà ngay và luôn.

[Lính đạo đức mẫu mực: Độ xứng đôi của bọn mình là 90 điểm đó, một cặp trời sinh luôn!]

Đồ ngốc! Hạ Tập Thanh đặt điện thoại xuống, nghiêm túc chỉnh lại khung tượng rồi bắt đầu trộn đất sét điêu khắc. Thế nhưng ngập tràn trong đầu đều là dáng vẻ Chu Tự Hành cười nói “một cặp trời sinh”, đôi mắt cậu chắc chắn sẽ cong cong như lưỡi liềm vậy.

Anh đưa tay lên, khẽ khàng vuốt ve bán thành phẩm còn thô ráp, đơn sơ, nụ cười trên mặt còn dịu dàng hơn cả cây Bạch quả* ngoài cửa sổ.

Nào có người nghệ sĩ không yêu Muse* của mình?

Nếu có thì chẳng qua, họ chưa gặp được mà thôi.
Nhấn Mở Bình Luận