Giang Ngạo Tuyết bỗng kéo tay áo anh: “Trần Hạo, phải cẩn thận đấy, ánh mắt lão già người Mễ kia nhìn anh thâm sâu lắm, trước đó ông ta còn rất coi thường nước Hoa và người Hoa, chắc chắn ông ta sẽ lợi dụng thời cơ chơi anh một vố!”
Trần Hạo nói: “Không sao cả, biết đâu người bị chơi là ông ta mà không phải tôi đấy!”
Giang Ngạo Tuyết sửng sốt, trong khi cô ấy đang ngẫm nghĩ hàm ý trong lời Trần Hạo thì anh đã từ tốn bước lên đài.
Johnny thấy Trần Hạo bước lên, vỗ tay bốp bốp cười nói: “Tôi cho cậu một tràng vỗ tay, cậu rất can đảm đó!”
Tuy ngoài mặt Johnny tỏ ra rất lịch thiệp, nhưng trong đầu đều là suy nghĩ xấu xa, đồ ngu, đợi lát nữa mất mặt thì đừng trách tôi, có trách thì trách cậu tự tìm xui xẻo thôi.
Khán giả dưới đài nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ Trần Hạo, họ rất cảm phục dũng khí của anh.
Sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, Johnny nói: “Tôi đây có một cái đồng hồ bỏ túi, cậu hãy chăm chú nhìn nó. Rất nhanh thôi, tôi sẽ dẫn cậu đến thế giới mộng ảo rong chơi, nơi ấy rất thuần khiết, bầu trời xanh thẳm, không khí trong lành, tất cả đều rất tuyệt đẹp…”
Sau khi ông ta nói vài câu đơn giản, hai mắt Trần Hạo đã nhắm nghiền.
Ngay lập tức, khán giả dưới đài xôn xao, đủ mọi lời thán phục sự lợi hại của Johnny vang lên.
Johnny thấy thế, ngạo mạn nói: “Mọi người thấy chưa, đây chính là sức mạnh của thuật thôi miên, trong khi thôi miên, tôi đã ám chỉ cậu ta có thể kể về những điều chôn sâu trong đáy lòng, không muốn thổ lộ với ai, đối với phần lớn người, đây là vấn đề tâm lý do kìm nén quá nhiều mà thành! Các quá trình chữa trị tâm lý có thể bắt đầu từ điểm này!”
Ông ta vừa nói xong, ngạo nghễ nhìn Trần Hạo: “Người trẻ tuổi, cậu có thích ai không?”
Johnny hỏi câu này khiến khán giả ồ lên, họ không ngờ ông ta lại hỏi vấn đề nhạy cảm này.
Giang Ngạo Tuyết thì đỏ mặt, hồi hộp, có chút mong đợi, nghĩ ngợi lung tung, liệu anh ta có nói tên mình không nhỉ?
Cả đám người căng thẳng chờ đợi câu trả lời, Trần Hạo bỗng nói chuyện: “Không có!”
“Không có sao?”, Johnny kinh ngạc khi nghe câu trả lời này, ông ta thầm nghĩ thanh niên ở tuổi này phải cảm thấy hứng thú với người khác giới nhất chứ, vậy sao lại không thích ai?
“Vậy cậu có căm hận ai không?”
“Không có!”
“Cậu không yêu mẹ mình lắm phải không?”
“Không phải!”
“Cậu có hy vọng sự nghiệp của mình phát triển lên một tầng cao không?”
“Không thích làm việc, chỉ thích nằm lì ở nhà…”
Johnny mất bình tĩnh, càng nhìn gương mặt không cảm xúc của Trần Hạo, ông ta càng thấy điên tiết.
Ông ta nghĩ sao người trẻ tuổi này lại khác với thanh niên đồng lứa mà mình gặp thế?
Sao không có yêu thích gì thế? Không sở thích? Người thương cũng chẳng có?
Vậy sao tôi có thể đào sâu vào nội tâm của cậu để cho khán giả thấy thuật thôi miên của tôi lợi hại đến nhường nào chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!