Đám phóng viên dưới đài trố mắt nhìn nhau, với số lượng hàng hoá nhiều như vậy thì không thể nào thủ tiêu hết chứng cứ trong thời gian ngắn được.
Tiêu Nhất Phi thấy bản thân thành công dẫn dắt suy nghĩ của phóng viên, cười nói: “Nếu như không thể, vậy tại sao bên nhà nước lại nói vì tránh trường hợp Cửu Khúc vì tư tâm nên làm chuyện phi pháp mới âm thầm điều tra, độ tin cậy này đáng bao nhiêu chứ? Hay nói cách khác, bọn họ lấy lý do thoái thác không cho phép Cửu Khúc tham dự thật sao? Là muốn khống chế dư luận trong khi Cửu Khúc hoàn toàn không biết gì cả sao?”
Tiêu Nhất Phi hùng hồn nói xong, thành công khiến đám phóng viên nháo nhào.
Vụ việc lần này đã lên men trên các phương tiện truyền thông suốt mấy ngày nay, và chỉ có mỗi bên phía chính quyền và bệnh nhân lên tiếng, hôm nay mới là lần đầu tiên Cửu Khúc ra mặt giải thích.
Bên phía chính quyền tung ra bằng chứng xác thực, đưa ra bản tố cáo của bệnh nhân, khôn khéo làm mờ nhạt các thủ tục tố tụng. Tất cả chúng đều được tiến hành khi Cửu Khúc không biết chuyện gì! Nhà nước vẫn luôn tung hô thực thi pháp luật công bằng bình đẳng này lẽ nào cũng làm việc trái pháp luật sao?
Tiêu Nhất Phi nói xong, thì có một phóng viên của tuần san Hải Dương đứng dậy, cười hỏi: “Tổng giám đốc Tiêu, từ trong lời nói của cô, tôi nghe được rất nhiều bất mãn, lẽ nào cô đang ám chỉ chính quyền chấp hành pháp luật không đúng với quy chế, và có ai đó hãm hại Cửu Khúc ư?”
Tiêu Nhất Phi cười nhạt: “Có đúng với quy chế hay không, tôi nghĩ mọi người ai cũng có câu trả lời cho mình, còn về phần hãm hại, ánh mắt quầng chúng sáng rực như mặt trời, tôi không nhiều lời nữa!”
Đám phóng viên ồn ào, hiển nhiên là chuyện còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.
Mọi người bàn luận sôi nổi, khi người dẫn chương trình dự định mời cánh nhà báo đặt câu hỏi, thì ở cửa có một nhóm người tươi cười đi vào.
Người cầm đầu nở một nụ cười ung dung, thong thả đi vào, vừa bước vào liền khoá chặt ánh mắt lên người Tiêu Nhất Phi.
“Tổng giám đốc Tiêu, cô đây là đang chất vấn đoàn chuyên gia của nhà nước à?”
Người nọ mặt bộ âu phục phẳng phiu, dáng vẻ tri thức, trên mặt nở nụ cười tự tin sắc sảo.
Đúng lúc này, người giám sát ngành dược phẩm của Hải Dương, Dương Phàm, chủ động lui về phía sau, hình thành tư thế coi người đang nói như ánh sao trên trời.
“Anh là ai?”, Tiêu Nhất Phi nhíu mày hỏi.
“Kẻ hèn này là La Khải Thân!”, La Khải Thân kiêu ngạo nói.
Nghe thế, cánh truyền thông kinh ngạc, ở đây có không ít người từng nghe danh La Khải Thân, anh ta là ngôi sao mới nổi của ngành dược nước Hoa ngày nay, trên internet có khá nhiều bài báo viết về anh ta, vì thế, phần lớn nhà báo đều biết đến anh ta.
Một đám phóng viên không ngờ rằng mình đến đây lại có thể may mắn chiêm ngưỡng dung nhan của kỳ tài nổi danh trong giới dược học nước Hoa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!