Lúc này Lương Hải xoa tay, hai mắt đầy vẻ nịnh nọt hỏi: "Đúng rồi, những động tác vừa nãy của anh, thật trâu bò! Có thể dạy tôi được không?"
"Vừa nãy tôi đã dạy rồi, anh có thể tiếp thu được bao nhiêu, đành phải dựa vào chính bản thân anh thôi!"
Nói hết câu, Trần Hạo vung dây cương, cưỡi ngựa ôm người đẹp tản bộ đi sang bên cạnh.
Bạch Phi Nhi ngồi trong lòng Trần Hạo, trơ mắt nhìn kỵ sư Lương Hải vẫn luôn trung thành tận tâm với mình làm phản, từ đối địch với Trần Hạo biến thành "thấy chết không cứu", trong lòng phiền muộn cùng xấu hổ và giận dữ đan xen.
Lúc này Bạch Phi Nhi mới phản ứng lại, Trần Hạo ôm cô rất chặt, vì vậy cô cố hết sức giằng co.
Nhưng rõ ràng Bạch Phi Nhi không phải đối thủ của Trần Hạo.
Càng giãy giụa lại càng bị ôm chặt hơn nữa, càng trở nên mờ ám kiều diễm hơn nữa.
Thậm chí cô còn cảm giác được, có bộ phận quan trọng nào đó đã bị ma sát rồi.
Trong lòng Bạch Phi Nhi giận dữ vô cùng, nhưng lúc này Trần Hạo ôm chặt cô như vòng kim cô, chỉ có thể cam chịu số phận.
Những ngày này, thật ra Bạch Phi Nhi cũng suy nghĩ cẩn thận mọi việc, bây giờ tất cả khổ sở của cô đều xuất phát từ việc cô phát hiện ra Trần Hạo đã không còn là tên ở rể ngốc ngếch kia nữa, không còn là người người đàn ông có cũng được mà không có cũng không sao do người nhà áp đặt ném cho cô nữa rồi.
Không biết từ khi nào Trần Hạo đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng Bạch Phi Nhi rồi.
Chẳng qua, cô càng biết rõ về Trần Hạo, lại càng cảm thấy tình cảm này hư vô mờ mịt, hoàn toàn không nắm bắt được.
Trần Hạo ở bên cạnh cô khi gần khi xa, khó mà cân nhắc được!
Giống như, chỉ cần Bạch Phi Nhi buông tay, người này sẽ biến mất không còn bóng dáng.
Cho nên, Bạch Phi Nhi mới đưa ra quyết định ly hôn hoang đường này, lại làm ra một loạt hành động xoay vặn Trần Hạo, nguồn gốc đều vì cô cảm thấy thiếu cảm giác an toàn!
Mà trong lúc Bạch Phi Nhi còn đang suy nghĩ miên man, phía Lương Hải bên này, mấy thành viên còn lại của đội đua ngựa đã quay về khu nghỉ ngơi.
Trương Nghị liếc mắt nhìn Trần Hạo cưỡi ngựa chở Bạch Phi Nhi, tò mò hỏi Lương Hải: "Người kia là ai vậy? Thế mà lại có thể ôm bà chủ đi vòng quanh thế?"
Mà lúc này, Lương Hải mới phát hiện ra đồng đội đã quay về, vội vàng nói đến những gì mình vừa tận mắt nhìn thấy.
"Đội trưởng, thuật cưỡi ngựa của người này rất trâu bò, trâu bò đến mức sắp lên trời đến nơi rồi! Tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy, tốc độ lúc nhanh lúc chậm đan xen, ở giữa còn tăng thêm hai lần xông ngắn, hơn nữa trong những động tác này hoàn toàn không hề bị nối tiếp mà ngừng lại, tôi tính sơ qua, loạt động tác vừa nãy của anh ấy so với những động tác được sử dụng khi đạt giải vô địch thế giới năm nay, còn có độ khó cao hơn khoảng gấp rưỡi đấy! Quả thật là quá…trâu bò!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!