“Đến cả cậu mà cũng không tra ra được, xem ra phải điều động ẩn binh rồi! Không ngờ ở trong cái tỉnh Sở nho nhỏ này lại có nhân vật khiến chúng ta phải điều động ẩn binh, thật làm cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn!”, Trần Hạo nói.
Ở đầu dây bên kia, Lý Vân Dương nói: “Được! Tôi đi thông báo cho cha đỡ đầu!”
Sau khi nghe được câu trả lời, Trần Hạo cúp điện thoại rồi phóng thẳng lên tỉnh.
Nửa giờ sau, anh dừng xe ở trước cửa Hoàng Đình các.
Hoàng Đình các chiếm diện tích rất lớn, kiến trúc tòa nhà theo kiểu nước Hoa, vây quanh là tường gạch đỏ và ngói xanh.
Ở cửa chính là một cổng chào nguy nga, tráng lệ, chính giữa treo một tấm biển hiệu nạm vàng, trên đó viết ba chữ rồng bay phượng múa, trông rất có khí thế, Hoàng Đình các.
Sau khi đi qua cổng chào, Trần Hạo nhìn thấy một con đường lát đá màu xanh lam, ở giữa con đường có hàng người cưỡi ngựa làm bằng đá cẩm thạch rộng một mét.
Trần Hạo ngẩng đầu lên nhìn, đây là phương hướng dẫn đến cửa chính của Hoàng Đình các.
Hàng người cưỡi ngựa này chia Hoàng Đình các thành hai tòa nhà chính.
Trần Hạo cười nhạt, lão già này, thật sự coi bản thân mình là hoàng đế sao?
Đem kiến trúc của Tử Cấm Thành đến Hoàng Đình các?
Hoàng Đình các rất khác so với Sồ Phượng lâu và Ngọa Long cư dưới trướng Thiên gia, hai nơi kia hoạt động theo thể chế hội viên, mà để đăng ký thẻ hội viên thì cần phải nộp đủ hội phí.
Hoàng Đình các không giống như vậy, bọn họ vẫn tiếp đón những người khác.
Nhưng phóng mắt nhìn khắp Hoa Hạ, người có tư cách ra vào Hoàng Đình các không đến một nghìn, bọn họ đều là những người có thân phận hiển hách, thuộc tầng lớp thượng lưu.
Quả thật là Hoàng Đình các không có hạn chế về vấn đề hội viên, nhưng lại có hạn chế về thân phận và địa vị.
Trong đầu hiện lên một vài suy nghĩ này nọ, Trần Hạo đã đi đến cửa của Hoàng Đình các.
Ở cửa, một người đàn ông da ngăm đen, thân hình cao lớn như tháp sắt đang đứng ở cửa chờ.
Trần Hạo liếc mắt nhìn đối phương, vậy mà lại là một tiểu tông sư.
Ánh mắt của người đàn ông này bình tĩnh, nhưng lại ẩn nhuệ khí, mà nhuệ khí này rõ ràng là lời cảnh cáo dành cho Trần Hạo.
“Cậu Trần, Thiên gia chờ đợi ở toà nhà chính đã lâu!”
Trần Hạo thản nhiên gật đầu, sau đó theo tiểu tông sư này đi vào.
Từ khi bước vào phạm vi của Hoàng Đình các, Trần Hạo đã cảm nhận được sát khí dày đặc ở xung quanh.
Dưới bức tường đỏ và hàng cây xanh xung quanh, chỉ sợ là có vô số cao thủ đang ẩn mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!