“...”
Bạch Phi Nhi cạn lời, nghĩ thầm sao trên đời này lại có một người đàn ông mặt dày vô lại như thế chứ.
“Đó là bởi vì anh cưỡng hôn em trước, nên em mới cắn anh!”, cô giải thích.
Trần Hạo sững sờ: “Thật sao? Ôi trời, anh lại quên mất chuyện này rồi!”
“Em không tìm anh tính sổ, anh lại còn cáo trạng trước!”, Bạch Phi Nhi tức giận nói.
Trần Hạo gật đầu tán thành: “Đúng là anh đã quên nguyên nhân rồi, thế này đi, em hãy cưỡng hôn anh trước, sau đó anh cắn trả lại em, chúng ta sẽ không nợ nhau nữa!”
“...”
Đôi bàn tay mềm mại trắng như phấn của Bạch Phi Nhi siết chặt đến mức nổi gân xanh, nếu không phải không đánh thắng được tên khốn Trần Hạo này, cô đã sớm đánh chết anh rồi.
Ngay lúc Bạch Phi Nhi sắp bùng nổ, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Cô không thể đi vào, tôi phải thông báo cho chủ tịch trước...”
Có vẻ thư ký nhỏ đang ngăn cản ai đó, nhưng hiển nhiên không được.
Sau đó Mạc Tiểu Nhiễm mặc đồng phục cảnh sát, khí thế hiên ngang xuất hiện ở cửa phòng làm việc của Bạch Phi Nhi.
“Chủ tịch Bạch, chúng ta lại gặp rồi!”, sau khi đi vào, cô ta mỉm cười chào hỏi với Bạch Phi Nhi, sau đó liền khiêu khích nhìn về phía Trần Hạo.
Bạch Phi Nhi sững sờ, nghĩ thầm sao Mạc Tiểu Nhiễm lại tới đây? Sau đó, cô liền thấy cô ta nhìn chằm chằm Trần Hạo, liền đoán được, chẳng lẽ lại đến gây phiền phức cho anh sao?
“Không biết cô Mạc đến đây có chuyện gì không?”, cô hỏi.
“Chủ tịch Bạch, tôi muốn dẫn anh Trần về cục cảnh sát uống trà, thuận tiện hỏi anh ta một chút chuyện!”, Mạc Tiểu Nhiễm cười nói.
Bạch Phi Nhi nhíu mày: “Cô Mạc, tôi cảm thấy loại chuyện này cô nên tìm bộ phận pháp lý của Bạch thị chúng tôi để bàn bạc, Trần Hạo là nhân viên của Bạch thị!”
Mạc Tiểu Nhiễm yêu kiều cười: “Xin lỗi chủ tịch Bạch, lần này tôi có rất nhiều chứng cứ, không cần làm phiền đến luật sư, đây là mệnh lệnh của cấp trên chúng tôi, chủ tịch Bạch phải biết rõ ràng, tôi có quyền mời anh Trần phối hợp điều tra ít nhất là 48 giờ!”
Cô ta nở nụ cười đi đến trước mặt Bạch Phi Nhi, đập một phần tài liệu lên trên bàn.
Sau khi xem hết nội dung tài liệu, Bạch Phi Nhi mới nhíu mày nhìn Trần Hạo, ánh mắt giống như đang hỏi anh lại làm cái gì rồi?
Trần Hạo bất đắc dĩ dang tay đáp lại.
Sau đó, Mạc Tiểu Nhiễm liền đến trước mặt anh: “Anh Trần, đi theo tôi thôi?”
Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, chỉ có thể rời đi với cô ta trước.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!