“Thăm dò? Thăm dò kiểu gì?”, Nhạc Thiên hỏi.
“Bắt đầu từ Giang Chiến Thiên, không phải Giang Chiến Thiên là người của anh ta sao? Ra tay từ đó! Sẽ có thể biết anh ta có bao nhiêu bản lĩnh!”, cấp dưới nói.
Thiên gia tán thành gật đầu: “Ý kiến hay!”
Ai ngờ, Thiên gia vừa dứt lời, một cấp dưới khác đã vội vã chạy tới.
“Không xong rồi Thiên gia!”
“Sao thế?”
“Giang Chiến Thiên chạy trốn rồi!”
“Cái gì? Đám cảnh sát làm ăn kiểu gì vậy? Thế mà cũng có thể để cậu ta trốn?”, Nhạc Thiên cả giận nói.
Cấp dưới thấy ông ta nổi giận thì không dám ho he gì.
Sau một lúc lâu, Nhạc Thiên mới nghiêm túc nói: “Đi nói cho người bên dưới, tra cho tôi, nhất định phải điều tra ra tung tích của Giang Chiến Thiên, còn nữa, cho người bảo vệ tốt Ngọa Long cư, chúng ta đã mất Sồ Phượng lầu rồi, không thể mất cả Ngọa Long cư nữa!”
“Vâng, đã rõ!”
Hai cấp dưới nhận lệnh, sau đó vội vàng rời đi.
Mà lúc này ở Hải Dương, Trần Hạo đến Bạch thị dạo chơi một lát, liền nhận được tin tức của Lý Vân Dương, anh đi thẳng đến một khách sạn cách đó không xa.
Bên trong phòng tổng thống của khách sạn, một bóng người cao to đang nhìn ra xa Hải Dương.
“Các phe phái ở Lưỡng Giang đang vật lộn tranh đấu, em có nghĩ đến không? Nếu em vẫn còn, cuộc sống sẽ không nhàm chán như vậy!”
Người đàn ông cao lớn đang nhìn ra xa Hải Dương kia đeo mặt nạ màu đen, bên trong đôi mắt lộ ra trên mặt nạ đều là vẻ thổn thức và tiếc nuối.
Rất nhanh, một thanh niên có dáng người khôi ngô, trong mắt như có sao sáng đứng phía sau nói: “Cha đỡ đầu! Chí Tôn đến rồi!”
Thanh niên vừa nói xong, cửa phòng tổng thống bị đẩy ra từ bên ngoài, Trần Hạo bước vào trong phòng.
Cha đỡ đầu quay người nhẹ nhàng nhìn anh: “Ba năm này, có sống ổn không?”
Vóc người cha đỡ đầu cực kì vạm vỡ, cho dù không nhìn rõ được dáng dấp của ông ấy, nhưng cũng có thể khiến ta bất giác liên tưởng đến gương mặt anh tuấn uy vũ bên dưới lớp mặt nạ ấy.
Đặc biệt là đôi mắt kia, sắc bén hơn cả dao kiếm, chỉ cần liếc qua ánh mắt ấy là có thể cảm nhận được ông ấy đã trải qua vô số cuộc bể dâu, muôn vàn khó khăn, trắc trở, sự hờ hững và thong dong ẩn sâu trong đáy mắt ông ấy là minh chứng cho việc người đàn ông oai hùng đã từng chịu hết sự nóng lạnh của lòng người.
Khí thế trên người ông chẳng hề kém cạnh so với Trần Hạo.
Đã nhiều năm không gặp cha đỡ đầu, mặt nước phẳng lặng trong Trần Hạo gợn lên những cơn sóng lăn tăn.
“Ba năm nay, như xác chết biết đi, ấy vậy mà vẫn còn sống!”, Trần Hạo cay đắng nói.
Chỉ khi đứng trước mặt người đàn ông này và Lý Vân Dương, Trần Hạo mới có thể thoáng thể hiện ra nỗi ưu tư phiền muộn của mình.
Cha đỡ đầu vươn tay tặng Trần Hạo một cú vỗ vai nặng trịch, trong ánh mắt ông ấy ẩn chứa niềm vui khi gặp lại và còn có một kích động.
“Còn sống, sau một khoảng thời gian dài chính là thời khắc mở đầu cho chuyển bại thành thắng!”, cha đỡ đầu nói.
Trần Hạo im lặng không nói gì, chỉ móc thuốc lá ra rồi tự châm cho mình một điếu.
Người đàn ông đang đứng trước mặt được tất cả thành viên trong Thiên Đường Chiến Thần gọi là cha đỡ đầu cũng có thể được coi như nửa sư phụ của Trần Hạo.