Ẩn binh là một hệ thống độc lập do cha đỡ đầu quản lý, bọn họ chỉ trung thành, cống hiến hết sức lực cho Trần Hạo mà không phải cho Thiên Đường Chiến Thần.
Vì thế, khi Trần Hạo bảo rằng định sử dụng ẩn binh, Lý Vân Dương không thể trực tiếp đưa ra quyết sách mà phải đi thông báo cho cha đỡ đầu trước.
“Tên Nhạc Thiên này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, ở đất Lưỡng Giang rồng núp hổ nằm, lang sói nhăm nhe này mà ông ta vẫn có thể sống thật tốt ở khu đắc địa tại tỉnh Sở, đây chính là bản lĩnh của ông ta, đồng thời cũng là điểm lợi hại của ông ta!”, không đợi Trần Hạo lên tiến, cha đỡ đầu đã biết anh muốn làm gì.
Trần Hạo hít một hơi thuốc lá.
“Cậu suy nghĩ chắc chưa? Thế lực sau lưng tên này không đối phó dễ dàng như Nhạc Thiên vậy đâu!”, cha đỡ đầu nói.
“Chắc rồi! Người núp sau tấm màn đen này là gốc của một đám rễ lằng nhằng. Động chạm đến người đó sẽ mang đến kết quả gì, tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm đường dây này sẽ dẫn đến nơi nào, người nào!”, Trần Hạo kiên định nói.
Cha đỡ đầu mỉm cười, chỉ vào một xấp tài liệu trên bàn trà.
“Tôi đã đoán cậu sẽ chọn vậy mà, tôi hy vọng cậu vẫn có thể kiên trì như vậy sau khi xem nó!”
Trần Hạo cầm tài liệu trên bàn rồi lật sơ qua vài tờ, dẫu có là người tâm trí vững vàng như anh cũng không khỏi lay động.
Cha đỡ đầu hỏi tiếp: “Cậu nhất thiết phải ăn một quân tốt sao? Nếu cậu làm thật, có lẽ nó sẽ dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền đấy!”
“Đánh! Đến bây giờ, tôi chưa từng ngồi chờ chết, tôi thích nắm quyền chủ động về tay mình hơn!”, Trần Hạo nói.
Cha đỡ đầu cười nói: “Tuy giờ trên tay cậu nắm giữ lực lượng hùng mạnh, nhưng nó vẫn còn rất chênh lệch với kẻ thù của cậu, ăn một quân cờ có thể khiến thế cờ thay đổi mà cậu không lường trước được đâu!”
Trần Hạo nói: “Tôi đã suy nghĩ rõ ràng, tài sản và sức mạnh siêu cường trong tay tôi bây giờ không đủ để đối đầu với bọn họ, vì vậy phải cố tích góp sao cho tiền của nhiều hơn, bản thân càng trở nên mạnh hơn nữa!”
“Ha ha ha!”, cha đỡ đầu cười to.
“Tôi thích cái tính ngang ngược này của cậu, chỉ cần cậu nghĩ kỹ là được rồi! Tôi sẽ thu xếp tất cả!”
Trần Hạo lạnh nhạt gật đầu, đứng bên cạnh cửa sổ sát đất với cha đỡ đầu, hai người yên lặng dõi theo Hải Dương ngoài cửa sổ, cả hai nhìn tựa như ngọn núi cao vời vợi khiến người thường không thể chinh phục.
Cùng lúc đó, trong Túy Phong Cư tọa lạc ở ngoại ô Hải Dương.
Nhạc Tín vẫn chưa khôi phục hoàn toàn đang ngồi trên xe lăn được chú La đẩy vào phòng bao vip gặp Từ Tử Hàm.
Trên đầu Nhạc Tín vẫn còn đang quấn băng vải màu trắng, nhưng tinh thần lại không tệ lắm.
Từ Tử Hàm cười nói: “Cậu Nhạc, kế hoạch mượn đao giết người lần này của anh thật tuyệt vời, đến cả Thiên gia cũng trở thành món đồ chơi của anh!”
Nhạc Tín lạnh nhạt cười: “Hừ! Là do Trần Hạo tự tìm đường chết, nếu không, tôi còn không có ý định so đo với anh ta! Nhưng mà, trên tay thằng ranh này có nhiều món đồ hay ho lắm! Tôi bèn thuận tay thu làm chiến lợi phẩm, anh ta cho rằng Yêu Đô cách xa tỉnh sở nên nhà họ Nhạc và nhà họ Cung không thể với tay tới à? Thật quá ngây thơ!”
Từ Tử Hàm nói: “Cậu Nhạc không thể khinh thường đối thủ, thằng oắt này không tầm thường đâu, tôi vừa mới nhận được tin báo anh ta đã được thả! Hôm qua, anh ta còn thả đuốc trước mũi Nhạc Thiên, đốt cháy Sồ Phường Lầu!”
Nhạc Tín cười ha hả: “Vậy thì sao? Anh ta tưởng tôi chỉ một lá bài Nhạc Thiên này thôi à? Thật ra thì tôi đã thả vài lá bài trong túi anh ta từ sớm, chẳng qua là anh ta không biết thôi, hôm nay có thể tặng vài phen bất ngờ rồi đấy!”
Từ Tử Hàm cười cười, kẽ nâng ly rượu trước mặt lên, nhẹ nhàng biểu đạt thành ý với Nhạc Tín: “Vậy trước hết, tôi cầu cho cậu Nhạc mã đáo thành công!”
Ha ha ha! Cả hai ngửa mặt nhìn nhau cười to cứ như bản thân mình là người cầm chắc chiến thắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!