Vương Chí Thành sảng khoái trả tiền, những người khác vội vàng tiến lên hỏi chuyện.
“Người anh em! Ngọc bội này đáng tiền vậy sao?”
“Thật đó, anh trả hẳn gấp 10!”
Vương Chí Thành cười lớn: “Năm xưa tôi có vinh hạnh được thấy hào quang đức Phật tại Kim Đỉnh rồi, sau đó tôi kiếm được nhiều tiền lắm! Mua ngọc bội này về, ngày nào cũng có hào quang đức Phật chiếu sáng, anh nói có đáng tiền không nào?”
Lúc đám người còn đang nghi hoặc, Vương Chí Thành đã đi đến một bên rồi gọi điện cho bạn, vẫn là những câu nói chém gió ban nãy.
Đám người nghe vậy đều sững sờ, nhìn sang ông già ban nãy còn làm loạn, lúc này thì cười híp mắt đếm tiền. Không lẽ đây là công hiệu của hào quang đức Phật? Lúc này, còn ai thèm tin lời của Lương Phi Phàm nữa? Trong phút chốc, đám người vây chặt quầy bán đồ trang trí bằng ngọc.
Lúc này, Lương Phi Phàm mới hồi thần lại từ trong sự kinh ngạc. Hắn ta nghĩ lại một hồi, cuối cùng mới dời sự nghi hoặc lên người Trần Hạo.
Mà lúc này Trần Hạo đã đến quầy hàng và bắt đầu chào giá.
“Các anh chị em à, mặt dây chuyền ngọc bích, thẻ ngọc, ngọc bội ở trong quầy này đều được làm từ ngọc Điền cao cấp, hơn nữa còn được sư phụ của núi Nga My là Thừa Húc đại sư khai quang cho. Ông Vương rất có mắt nhìn nên đã nhìn ra được đó là hào quang đức Phật của Kim Đỉnh. Nó thuộc về bộ sưu tập hào quang đức Phật Kim Đỉnh của Diệc Hiên năm nay!”
Vương Chí Thành nghe thấy Trần Hạo nói vậy thì dương dương đắc ý: “Tôi nói có sai đâu mà!”
Trần Hạo nói tiếp: “Anh Vương rất có mắt nhìn đấy, trang sức thuộc bộ sưu tập hào quang đức Phật Kim Đỉnh này không chỉ tốt cho đường tiền tài mà còn giúp cầu bình an và thay đổi vận mệnh nữa! Hôm nay Diệc Hiên có giảm giá, mọi người đừng cướp... đừng cướp...”
Lương Phi Phàm lúc này tức phát điên!
Hắn ta đang muốn hạ bệ Diệc Hiên vào lúc Diệc Hiên nổi nhất cơ mà!
Không những khiến cho ngọc thạch của Diệc Hiên ế hàng mà càng khiến cho danh tiếng của Diệc Hiên bị xấu đi, nhưng không ngờ lại gặp phải cao thủ!
Trần Hạo cười híp mắt, giới thiệu xong thì cũng lùi về sau!!Chẳng bao lâu sau, nhóm bạn của Vương Chí Thành đã ùn ùn kéo đến, tất cả đều là những người giàu nứt đố đổ vách, vừa đến đã chốt đơn ầm ầm!
Việc này càng khiến máu tiêu tiền của đám khách bình thường tăng lên. Kể cả không mua được bộ sưu tập hào quang đức Phật kia thì đám người cũng cho rằng phải mua đồ trang trí bằng ngọc ở Diệc Hiên mới được!
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Thấy đám người xếp hàng dài chờ mua, Lương Phi Phàm tức đến nghiến răng!
Từ lúc bắt đầu nghề đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn ta bị thua thiệt đến thế.
Thấy Trần Hạo híp mắt cười ở phía xa, Lương Phi Phàm liền đi qua đó.
“Người bạn, cho hỏi anh ở phái nào? Họ Lương tôi nhìn sai rồi, không ngờ rằng sẽ gặp người cùng ngành ở một Diệc Hiên nho nhỏ đấy!”
Trần Hạo cười đáp: “Chả hiểu anh nói gì? Phái gì? Cùng ngành nào?”
“Xin đừng giả vờ nữa, Lương Phi Phàm tôi là học trò của Bạch Vũ Môn, hy vọng anh biết dừng tay đúng lúc, đừng để sau này phải hối hận!”
“Đồ điên! Tôi chỉ là một nhân viên bình thường của Diệc Hiên mà thôi!”, Trần Hạo đáp.
Lương Phi Phàm chắc chắn Trần Hạo là người trong Huyền Môn, bèn cười khẩy: “Cùng là người Huyền Môn mà giao tranh thì không sao cả, nhưng đánh lén vậy thì không hay đâu à! Trong tỉnh này, Bạch Vũ Môn của chúng tôi là tông phái Huyền Môn số một đấy! Cảnh cáo anh, biết điều thì đừng nhúng tay vào, nếu không sẽ phải khóc đấy!”
Trần Hạo bật cười: “Đường đường là thành viên của Huyền Môn mà lại làm điều sai trái, dùng thủ đoạn lừa dối hạ đẳng để làm hại người vô tội rồi kiếm lời. Tông môn phía sau anh mạnh cỡ nào hả? Cũng chỉ là hạng rác rưởi!”
“Cũng chịu thừa nhận rồi đấy hả? Hừ! Tôi cảnh cáo...”
Bốp! Lương Phi Phàm còn đang ba hoa thì Trần Hạo đã tát cho hắn ta một cái.
Lương Phi Phàm xoay vòng tại chỗ, ôm mặt: “Anh...”
Không chờ Lương Phi Phàm nói xong, Trần Hạo đã lạnh lùng lên tiếng: “Đừng có cản trở tôi làm việc!”
Nói xong, Trần Hạo bèn rời đi.
Lương Phi Phàm tức điên lên, nhưng lại không làm gì được.
Thấy Diệc Hiên làm ăn ngày càng tốt, đám bạn của Vương Chí Thành ban đầu còn chọn cái này lựa cái kia, lúc sau chuyển thành thấy cái nào cướp cái đó!
Trong nháy mắt, quầy ngọc thạch trưng bày bộ sưu tập hào quang đức Phật Kim Đỉnh đã trống không.
Không ít người còn đuổi theo Giang Ngạo Tuyết để hỏi.
“Cô ơi, bộ sưu tập này còn không?”
“Xin lỗi, chúng tôi đã bán hết rồi!”, Giang Ngạo Tuyết méo miệng đáp.
“Vậy khi nào thì sẽ có nữa?”
“Chắc ít nhất phải một tháng đấy!”
Trong lúc bất lực, Giang Ngạo Tuyết phải làm đám người này bình tĩnh trước đã.
Sau đó, Giang Ngạo Tuyết thấy mọi người ngày càng điên cuồng, chỉ đành trốn trong phòng làm việc đằng sau.
Vừa mới đi vào, cô ấy đã thấy Trần Hạo đang bọc đồ cho những viên ngọc vừa bán ra!
Thấy Trần Hạo bình tĩnh đóng gói, Giang Ngạo Tuyết liền tức điên lên!
Người khác mù mờ, còn cô ấy sao có thể không biết cái bộ sưu tập hào quang đức Phật này chỉ là những lời Trần Hạo bịa ra thôi chứ?
Giang Ngạo Tuyết há miệng định mắng chửi thì chợt nhìn thấy Trần Hạo còn viết lên mấy đường vào phía sau các viên ngọc thạch trước khi đóng gói. Cô ấy bất giác ngơ ngác nhìn theo, cũng chỉ đơn thuần thấy mấy động tác đó rất đẹp mà thôi!
Đó là cô ấy không biết, nếu đổi lại là Lương Phi Phàm ở đây thì e là sẽ quỳ xuống luôn mất!
Trần Hạo đang viết cái gì đó? Là các mảng bùa tinh diệu. Dù là sư phụ của Lương Phi Phàm cũng không đủ giỏi để tiện tay viết thành một mảng bùa như vậy đâu.
Một lúc sau, Giang Ngạo Tuyết mới phản ứng lại, đi lên chất vấn Trần Hạo: “Trần Hạo, ban nãy tình hình nguy cấp, anh lấp liếm để cứu nguy thì tôi còn hiểu được! Nhưng anh nghĩ ra cái bộ sưu tập hào quang đức Phật này là muốn dìm chết Diệc Hiên đấy à?”
Trần Hạo mỉm cười quay sang hỏi: “Sao lại thế?”
“Sao lại thế cái gì, anh tự nghĩ đi! Người khác mà biết những cái đó là giả, ngọc bội chẳng được cao tăng nào khai quang, thì sẽ nhìn Diệc Hiên chúng ta thế nào? Khó khăn lắm Diệc Hiên mới có chút danh tiếng, chỉ sau một đêm lại hóa thành hư không!”
Giang Ngạo Tuyết càng nói càng tức, sắc mặt cũng khó coi vô cùng.
Trần Hạo híp mắt cười: “Ai nói những đồ trang trí bằng ngọc đó không được khai quang? Tôi đang làm đây còn gì?”
“Anh...”, Giang Ngạo Tuyết không biết nên tức hay nên cười nữa!
“Sao, đắc đạo thì phải thành hòa thượng hoặc đạo sĩ mới được à? Tôi không đắc đạo được chắc!”
Giang Ngạo Tuyết không buồn tin mấy câu đó, chỉ muốn tát cho cái thằng cha này mấy cái cho hả giận.
“Cầu xin anh đấy, liêm sỉ chút đi được không? Tài năng nói xạo của anh đúng là rất kinh khủng đấy!”
Trần Hạo chẳng cảm thấy là mình đang bị khinh bỉ gì cả: “Lão Trần tôi khai quang miễn phí là vinh hạnh của bọn họ! Cô có biết phí khai quang là bao nhiêu tiền không hả?”
“Anh điên rồi! Thôi, tôi chả đôi co với anh nữa, tôi sẽ nhắm mắt cho qua với thứ hàng này, đây là trong lúc gấp mới vậy, lần sau sẽ không có ngoại lệ nữa đâu!”
Trần Hạo cười lớn: “Yên tâm đi, không sao đâu mà, có gì cứ tìm tôi đây này!”
Sau đó, người mua ngọc liên tiếp báo tin vui.
“Cái gì? Con gái tôi đỗ trường Hoa Thanh rồi ư?”