Thấy bầu không khí trở nên khó xử, Bạch Phi Nhi lại rót trà đã pha cho Tương Tỉnh
Vũ: “Đàn anh, mấy năm nay anh ở nước ngoài thế nào?”
Nói đến đây, Tương Tĩnh Vũ lại lấy lại được tinh thần, vừa rồi anh ta đã quá bất cẩn
nên mới bị quật ngã!
“Mấy năm qua anh phát triển rất tốt ở nước ngoài. Từ Roba anh đã đi đến nhiều
nước. Đĩa CD vừa rồi anh tìm được ở Anh! So với Hoa Hạ thì mỗi trường nước ngoài
vẫn tốt hơn nhiều, đặc biệt là trên phương diện nghệ thuật!”
Bạch Phi Nhi im lặng, lặng lẽ lắng nghe.
“Đĩa CD anh tặng cho em chứa hầu hết các kiệt tác của dàn nhạc giao hưởng Wudu,
nhưng tiếc là không có bài “From the New World” của Dvorak. Năm ngoái, sau
một lần được nghe dàn nhạc giao hưởng Wudu trình diễn bài đó, anh đã rất kinh
ngạc”
“Hôm đó anh đã nghĩ đến em trước tiên! Thật tiếc khi họ chỉ biểu diễn trực tiếp bài hát này mà không phát hành CD. Anh nghĩ đỉnh cao của dàn nhạc giao hưởng
Wudu chính là bản nhạc “From the New World”. Nếu em có ở đó, chắc chắn em sẽ
thích nói”
Nói ra điều này, nét mặt của Tương Tĩnh Vũ có vẻ rất mong đợi.
Ảnh mắt của Bạch Phi Nhi cũng có đôi chút do dự, giữa âm nhạc và gia đình, âm
nhạc luôn là niềm yêu thích của cô, nhưng gia đình là trách nhiệm, cô phải chọn
cái sau.
Nhìn thấy mình lại thành công thu hút sự chú ý của Bạch Phi Nhi, trong lòng
Tương Tĩnh Vũ tràn ngập sự vui mừng.
Tương Tĩnh Vũ không ngờ rằng, Trần Hạo - người mà anh ta luôn cho là thô tục,
lại đột nhiên chen ngang trong giờ phút tán thưởng âm nhạc tao nhã của anh ta.
“Anh đã được nghe phần biểu diễn live bản nhạc “From the New World” của dàn
nhạc giao hưởng Wudu rồi, đàn anh, vậy mà anh chỉ hình dung mình là một người
bình thường sống ở nước ngoài thôi hả, anh thật là khiêm tốn quá!”, Trần Hạo cười
nói.
Tương Tĩnh Vũ nghe vậy liền cảm thấy vui mừng, bây giờ cậu mới nhận ra anh đây
sống ở nước ngoài rất tốt sao?
Tuy nhiên, ngoài mặt, Tương Tĩnh Vũ vẫn rất khiêm tốn, nhẹ nhàng xua tay: “Đâu
có, dù sao cũng không thể so với Bạch thị được!”
Trần Hạo mỉm cười và tiếp tục nói: “ “From the New World” của dàn nhạc giao
hưởng Wudu biểu diễn luôn là tiết mục cuối cùng của họ. Trong hai năm qua, nó
chỉ được chơi tại bữa tiệc sinh nhật của nữ hoàng Anh và tại hoàng thất Na Uy mà thôi! Đàn anh, anh đã có dịp nghe biểu diễn trực tiếp bản nhạc đó tại tiệc sinh nhật
của nữ hoàng Anh sao?”
Nghe vậy, Tương Tĩnh Vũ như đông cứng tại chỗ, nãy giờ nói khoác mà quên mất
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
chuyện này! Nhưng làm sao tên ngốc này có thể biết được điều đó?
Sở dĩ anh ta cố khoe khoang rằng mình đã được nghe biểu diễn trực tiếp bản nhạc
đó chỉ là để gợi nhớ lại ký ức của Bạch Phi Nhi, đồng thời để khoe thành tích của
mình. Anh ta nghĩ Bạch Phi Nhi ở Hoa Hạ chắc chắn sẽ không biết thông tin này, vì
vậy anh ta đã không suy nghĩ quá nhiều khi khoác lác.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng người mà anh ta khinh thường như Trần Hạo lại có
thể phát hiện ra điều đó. Nghe Trần Hạo nói, Tương Tĩnh Vũ liền cảm thấy hoang
mang chột dạ. Tại tiệc sinh nhật của nữ hoàng Anh hay tại hoàng thất Na Uy đều
không phải là nơi mà người bình thường có thể lui tới.
Phải làm sao để lấp liếm đây?
Nghĩ đến đây, Tương Tĩnh Vũ liếc nhìn trộm Bạch Phi Nhi, thấy vẻ mặt của Bạch
Phi Nhi không thay đổi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm chút ít.
Ai mà ngờ được, anh ta vừa mới thở phào không được bao lâu thì Trần Hạo lại lên
tiếng.
“Haiz … không đúng, lần này không có người Hoa Hạ nào được mời đến dự tiệc
sinh nhật của nữ hoàng Anh cả! Đàn anh có lẽ đã được nghe tại hoàng thất Na Uy
đúng không?”
Tương Tĩnh Vũ vô cùng bực mình, muốn lôi Trần Hạo ra ngoài đánh chết, tên này
sao có thể đáng ghét như vậy? Cậu không nói thì người khác sẽ bảo là cậu câm sao?
Nữ hoàng đã mời những ai tới dự tiệc, cậu cũng có thể biết hết sao?
Bạch Phi Nhi lúc này mới cảm thấy không đúng. tiệc sinh nhật của nữ hoàng Anh
hay nhạc hội tại hoảng thất Na Uy đều được tổ chức với tiêu chuẩn rất cao và
nghiêm ngặt, tại sao Trần Hạo cái gì cũng biết? Nhìn dáng vẻ của Tương Tĩnh Vũ,
cô thấy cũng không giống như Trần Hạo đang nổi hưu nói vượn.
Tương Tĩnh Vũ cố gắng hết sức để bản thân trông thật tự nhiên, nói: “Tôi đã có cơ
hội được nghe, vì ở bên ấy tôi có một người bạn có thân thế không tầm thường!” Ở
Na Uy, Tương Tỉnh Vũ thực sự có rất nhiều bạn! Ở đó cũng đã lâu như vậy, anh ta
cảm thấy nói dối rằng mình đã nghe ở hoàng thất Na Uy sẽ rất an toàn, cho nên đã
chọn hoàng thất Na Uy
Trần Hạo lại sờ sờ mũi: “Tiệc của hoàng thất Na Uy, nói chung thì chỉ có hai gia tộc
mới có đủ tư cách để được mời tới. Một là gia tộc Andre, hai là gia tộc Arnold. Đàn
anh quen thân với người của gia tộc nào vậy?”
“…”
Lúc này thì Tương Tĩnh Vũ đã hoàn toàn cứng hong.
Anh ta đột nhiên phát hiện ra, người đàn ông mà Bạch Tường Vũ nói là không đáng
tin cậy này dường như không đơn giản như vậy.
Những gì Trần Hạo nói vừa rồi là sự thật, hai gia tộc đó đều rất nổi danh trong giới
thượng lưu, nhưng những tầng lớp bình dân thấp kém thì hiểm khi biết đến hạt
Tương Tĩnh Vũ cũng chỉ biết đến sự tồn tại của hai gia tộc này bởi vì quen biết một
số cậu chủ giàu có ở Na Uy. Trần Hạo biết rõ về những điều này, cậu ta đã từng đến
Na Uy rồi sao?
Nhưng cho dù đã từng đến thì cũng sẽ không biết được những điều đó dễ dàng như
thiết
Nghĩ đến đây, Tương Tỉnh Vũ không dám khinh thường Trần Hạo nữa, nhớ đến
một trong những câu chuyện đã được nghe từ bạn mình, anh ta tiếp tục bịa ra:
“Bạn của tôi có quan hệ với nhà Arnold Cho nên lần đó đã được mời bởi nhà
Arnold!
mồi! Công việc kinh doanh của nhà Arnold trải dài khắp Roba, tập trung vào tài
nguyên và vận chuyển. Đàn anh, anh có thể được họ mời, vậy thì anh cũng có tham
gia vào hai ngành này đúng không?”
“Đúng… ở đúng vậy…
Giờ phút này, Tương Tĩnh Vũ không khỏi lộ ra suy nghĩ trên nét mặt, cúi đầu che
giấu tâm tình hoảng sợ bằng cách uống trà! Anh ta không ngờ Trần Hạo lại quen
thuộc với Roba như vậy, hơn nữa lại còn biết rất nhiều chuyện, câm miệng chính là
lựa chọn tốt nhất cho anh ta bây giờ, để không mắc phải nhiều sai lầm hơn nữa!
Bạch Phi Nhi thấy rõ sự thay đổi của Tương Tĩnh Vũ, nhưng cô cũng không hề thay
đổi biểu cảm, trong lòng cô thầm cảm thấy kinh ngạc khi Trần Hạo nói chuyện quá
thoải mái, không biết anh làm sao lại biết được những bí mật lạ thường này?
Từ phản ứng của Tương Tĩnh Vũ, hoàn toàn có thể thấy được Trần Hạo không hề
đùa giỡn
Chỉ là lúc này cô cũng không hỏi quá nhiều, cũng không muốn Trần Hạo trở nên
quá khích, nên cô đã đổi chủ đề một cách tự nhiên: “Đàn anh, lần này về nước rồi,
anh có định đi nữa không?”
Nghe thấy Bạch Phi Nhi đổi chủ đề, Tương Tĩnh Vũ mừng rỡ như vừa được bắc cho
một cái thang để leo xuống.
“Kinh tế trong nước hai năm qua rất tốt. Anh sẽ ở lại Hoa Hạ một thời gian để xem
có cơ hội nào không!” Tương Tĩnh Vũ nói.
Bạch Phi Nhi chuyển chủ đề sang kinh tế trong nước, và Tương Tĩnh Vũ cũng bắt
đầu nói không ngừng!
Hôm nay ngoài việc muốn gặp lại Bạch Phi Nhi, thì anh ta cũng muốn xem có cơ
hội hợp tác nào không.
Bạch thị dù sao cũng không phải là một công ty nhỏ!
Tuy nhiên, sau khi bị Trần Hạo vả mặt, Tương Tĩnh Vũ không dám khoe khoang
bừa bãi nữa, chỉ tập trung vào lĩnh vực của mình, để không bị và mặt lần nữa.
Trong khi hai người đang trò chuyện, thì Bạch Tường Vũ đã tới trước cửa.
Nhìn thấy Bạch Phi Nhi đang trò chuyện vui vẻ với Tương Tĩnh Vũ, anh ta cười đắc
thắng, đồng thời liếc nhìn Trần Hạo.
Anh ta thấy Trần Hạo đang ngồi bên cạnh không nói được gì.
Khi nhìn thấy điều đó, Bạch Tường Vũ nhếch mép cười chế nhạo, muốn chơi với tôi
sao? Anh bị gạt sang một bên là đáng lắm.
Mục đích Bạch Tường Vũ tới biệt thự là để xem Trần Hạo bị biến thành trò cười, kể
từ khi Trần Hạo hồi phục tâm trí thì Bạch Tường Vũ đã bị vả mặt không biết bao
nhiêu lần, những lần đó anh ta đều nhớ kỹ
Hôm nay chính là cơ hội để Bạch Tường Vũ có thể trả thù.
“Đàn anh cũng ở đây sao!” Bạch Tường Vũ ngồi bên cạnh Tương Tỉnh Vũ nở nụ
cười.
Tương Tĩnh Vũ gật đầu với Bạch Tường Vũ: “Vừa mới tới thôi!”
“Nghe nói mấy năm gần đây đàn anh làm ăn rất tốt ở Robal Đến lúc Bạch thị có
mối làm ăn ở Roba, thì đàn anh không được làm ngơ đâu đó!”, Bạch Tường Vũ nịnh
nọt cười với Tương Tĩnh Vũ.
Tương Tĩnh Vũ gượng gạo cúi đầu nói: “Được, được chứ!”
Trong lòng Bạch Tường Vũ cảm thấy kỳ quái, tại sao bây giờ Tương Tĩnh Vũ lại
khiêm tốn như vậy, lần trước gặp mặt trong tiệc rượu trông anh ta tự đắc lắm cơ
mà? Nay đã cho anh ta cơ hội thể hiện rồi mà anh ta còn không biết nắm bắt?
Bạch Tường Vũ suy nghĩ một lúc lại nói: “Mà này, đàn anh, không phải hôm đó
anh nói với tôi rằng anh đã từng nghe qua nhiều buổi hòa nhạc hàng đầu ở Châu Âu
sao? Phi Nhi cũng thích những thứ này, nếu có cơ hội, anh hãy dẫn Phi Nhi đi mở
mang tầm mắt một chút!”
“…”
Tương Tĩnh Vũ không nói nên lời, muốn tìm một cái là để chui xuống đất, cải
thắng Bạch Tường Vũ mặc dịch mắc gió này đến đây là để giúp anh ta hay là để đào
hố chân anh ta luôn vậy? Bạch Phi Nhi đã cố gắng ém chuyện xấu hổ đó xuống, vậy
mà cái tên khốn Bạch Tường Vũ này lại cổ đào nó lên lại!
Trần Hạo cười nói: “Đúng đó! Vừa rồi hình như chúng ta đang nói về hoàng thất Na
những Trần Hạo không bị làm sao, mà Tương Tĩnh Vũ lại áo náo rời đi
Chẳng lẽ lại là vì Trần Hạo?