Nhìn thấy Trần Hạo bị mình trêu chọc thành ra như vậy, trong mắt Tiêu Nhất Phi hiện lên sự đắc chí.
"Cậu Trần hãy xem cho kỹ đi, có chỗ nào không vừa ý hay không, tôi đây sẽ làm cho cậu cảm thấy hài lòng!", nói đến đây, Tiêu Nhất Phi lại bày ra dáng vẻ của người phụ nữ xưa một cách chỉnh tề.
Trần Hạo nhìn về phía Tiêu Nhất Phi thật sâu, bất lực mà nghĩ, thôi được rồi! Yêu tinh, cô thắng!
Ngay khi Tiêu Nhất Phi cảm thấy rằng cô ấy đã cho ông chủ một bài học về việc phủi tay mặc kệ, không quan tâm của anh thì một người từ ngoài cửa vội vàng bước vào. "Tổng giám đốc Tiêu! Có một người tự xưng là ông chủ của Phòng cháy chữa cháy Thực Đạt, nói rằng việc chữa cháy của công ty chúng ta không vượt qua kiểm tra và cần phải thiết kế lại một lần nữa!"
Tiêu Nhất Phi nghe vậy thì nhíu mày: "Thiết kế lại một lần nữa? Thiết kế phòng cháy chữa cháy của chúng ta đã được kiếm tra và thông qua rồi, chỉ thiếu một chữ kỹ trên giấy chứng nhận nữa thôi, lẽ nào cô không nói rõ với anh ta sao?"
Cấp dưới cảm thấy mình thật oan ức: "Tôi đã nói hết những điều nên nói, nhưng anh
ta cứ khăng khăng nói rằng công ty của chúng ta không vượt qua kiểm tra, còn nói là nếu chị không ra ngoài gặp anh ta thì sẽ hối hạn!"
Trần Hạo cảm thấy hứng thú liền nói: "Đi xem đi!"
Tiêu Nhất Phi gật đầu, chỉnh lại quần áo rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Mà lúc này, trong phòng tiếp tân, một người đàn ông đang ngồi trên sô pha với vẻ lười biếng, trên tay cầm điếu thuốc, gác chân lên bàn, trông rất chảnh.
Thấy mấy người bọn họ đi vào cũng không đứng dậy mà cười một cách vui vẻ, vô cùng tự tin!
"Anh là?", Tiêu Nhất Phi hỏi.
"Cô là Tiêu Nhất Phi đúng không? Tôi là ông chủ của Thực Đạt, tôi tên là Ngô Hữu Niên!" "Xin chào tổng giám đốc Ngô, vừa rồi cấp dưới của tôi nói rằng anh đến đây để nói về thiết kế phòng cháy chữa cháy của chúng tôi? Thiết kế phòng cháy chữa cháy của chúng tôi đã ký hợp đồng với công ty Thiên Hồng. Nó đã được nghiệm thu cách đây vài ngày và cấp trên
cũng đã kiếm tra qua rồi! Chỉ chưa ban hành giấy chứng nhận mà thôi, anh tới chậm rồi! Nếu có cơ hội thì sau này chúng ta sẽ hợp tác nhé?", Tiêu Nhất Phi nói ra tình hình hiện tại của công ty.
"Nghiệm thu rồi thì cũng có thể làm một cái khác, phòng bị trước sẽ tránh gặp phải tai họa!", Ngô Hữu Niên cười đầy ẩn ý như có điều muốn nói.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Tiêu Nhất Phi nhíu mày, đối phương đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, cô ấy cảm thấy thật nực cười!
Nhưng bước chân vào
thương trường nhiều năm như vậy, cô ấy cũng biết nếu đối phương dám ngang nhiên tới cửa, nhất định là phải có cái gì để dựa vào! Cô ấy kiên nhẫn mà hỏi: "Tổng giám đốc Ngô nói ra lời này khiến tôi rất khó hiểu, quá trình thẩm định và kiểm tra đã được thông qua. Tại sao chúng tôi lại phải làm một cái khác?"
Khóe miệng của Ngô Hữu Niên hơi nhếch lên, thu chân lại và ngồi chỉnh tề, bỏ tàn thuốc vào gạt tàn, chỉnh lại bộ vest của anh ta: "Nói thật với cô nhé, thiết kế phòng cháy chữa cháy của nhà máy các cô không đạt tiêu chuẩn và phải làm lại, mà nghiệp vụ này cũng chỉ có Thực
Đạt mới làm được!"
Tiêu Nhất Phi hơi tức giận: "Tổng giám đốc Ngô, tôi cảm thấy trò đùa này của anh không có gì là buồn cười, thật xin lỗi!"
"Vậy sao? Chúng tôi biết rõ lai lịch của Thiên Hồng, ông chủ của nó chính là Trương Húc Thành! Chỉ tiếc là giờ đây ông chủ Trương vì những vấn đề đặc biệt nào đó đã rời khỏi vị trí, trở thành ông chủ cũ! Vì vậy...Tất cả nghiệp vụ của công ty Thiên Hồng đều bị kiểm tra, đừng nói đến việc công ty của cô chưa được ký tên, có rất nhiều cái đã ký rồi cũng đang cố gắng tìm ra giải pháp! Đây là lý do tại sao tôi
muốn các cô có phòng bị trước đế tránh gặp tai họa!"
Nghe vậy, Tiêu Nhất Phi hiểu ra bên kia phải có sự thay đổi về nhân sự trong cơ quan chức năng!
Tiêu Nhất Phi cười cười, quyết định trì hoãn một chút rồi tính sau: "Tổng giám đốc Ngô nói cũng có lý nhưng tôi nghĩ nên đế cho bên phía cơ quan chức năng đến kiểm tra lại rồi mới nói chuyện sau!"
Ngô Hữu Niên chế nhạo: "Nó đã được kiểm tra rồi, không đủ tiêu chuẩn!"
"Tổng giám đốc Ngô rất hay nói đùa, chẳng lẽ người phụ trách của chúng tôi không biết được nó có đủ tiêu chuẩn hay không sao?", Tiêu Nhất Phi cười nói.
Ngô Hữu Niên kiêu ngạo liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Phi và nói: Tôi nói không đu tiêu chuẩn nghĩa là không đủ tiêu chuẩn! Kiếm tra hay không thì nó cũng không đủ tiêu chuẩn!"
Tiêu Nhất Phi nói: "Tổng giám đốc Ngô, liệu lời nói này của anh có phải hơi độc đoán rồi không?"
Ngô Hữu Niên cười lớn rồi nói: "Tin hay không thì tùy cô! Bây giờ, bộ phòng cháy chữa cháy thuộc toàn quyền quyết định của lãnh đạo mới là Phùng Hâm. Hôm nay tôi tới đây là để cho các cô một cơ hội, để chúng tôi làm lại thiết kế phòng cháy chữa cháy, sau đó mọi người ai làm việc của người đấy! Nếu không, dù cô có tìm ai thì thiết kế của các cô cũng sẽ không vượt qua được kiểm tra!"
Trên khuôn mặt của Tiêu Nhất Phi hé ra một nụ cười xinh đẹp: "Anh Ngô, anh cần gì phải như vậy? Tiêu Nhất Phi tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, việc bắt nạt một người phụ nữ bị truyền ra ngoài có vẻ không tốt lắm đâu!"
"Vậy thì xem cô biểu hiện như thế nào!", Ngô Hữu Niên thấy sắc mặt của Tiêu Nhất Phi thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ vênh váo.
"Tiểu Vương!", Tiêu Nhất Phi nói với nhân viên ô bên cạnh.
"Tổng giám đốc Tiêu, cô có gì dặn dò ạ!", Tiếu Vương vội vàng tiến lên.
"Anh đi lấy tấm séc hai trăm ngàn đưa cho anh Ngô, coi như là em gái biếu cho người bạn là anh Ngô!", Tiêu Nhất Phi nói.
Tiểu Vương nghe xong liền chuẩn bị đi ra ngoài, Ngô Hữu Niên cười gian: "Chờ đa!"
“Sao thế, anh Ngô còn có gì dặn dò sao?", Tiêu Nhất Phi nói.
"Hai trăm ngàn? Tổng giám đốc Tiêu đang bố thí cho ăn mày à? Cô nghĩ tôi là người như thế nào? Cô nghĩ ông Phùng ở sau lưng tôi là người như thế nào?", Ngô Hữu Niên lạnh lùng nói.
Tiêu Nhất Phi hơi tức giận, nhưng vẫn giữ nụ cười ở trên môi: "Vậy thì anh Ngô nói xem, em gái phải làm như thế nào mới khiến cho anh vừa ý?"
"Thực Đạt do tôi quản lý, một bản thiết kế bất kỳ cũng phái từ một triệu đõ lên, tống giám đốc Tiêu lại muốn đưa cho tôi hai trăm ngàn sao? Cô có quá ngây thơ không? Hay là cô coi thường tôi?", Ngô Hữu Niên nói.
Tiêu Nhất Phi hít một hơi thật sâu, trên mặt cố gắng lộ ra vẻ tươi cười, khi cô ấy định nói thêm vài câu thì Trần Hạo đã lên tiếng.
"Một bản thiết kế bất kỳ cũng có giá trên một triệu sao? Kiếm tiền dễ như vậy sao, còn tốt hơn là đi cướp ngân hàng!"
"Anh nói đúng, đôi khi, người có mạng lưới quan hệ thì việc kiếm tiền thực sự nhanh hơn là đi cướp đấy!", Ngô Hữu Niên nói với vẻ vô cùng tự hào.
Tiêu Nhất Phi cười nói: "Nhưng mà tại sao tổng giám đốc Ngô lại cho rằng Tiêu Nhất Phi tôi không có mạng lưới quan hệ chứ?"
Ngô Hữu Niên cười nói:
"Nếu cô có thể mở nhà máy ở đây thì đương nhiên là tổng giám đốc Tiêu cũng có mạng lưới quan hệ, nhưng những mối quan hệ này cũng có cao có thấp! Cô có biết ông Phùng có quan hệ gì với tòi không? ồng ấy
chính là bố nuôi của tôi! Cô có biết bây giờ người đứng đầu sở cảnh sát ở Hải Dương là ai không? Đó là chú ruột của tôi!
Bố tôi lại giữ một vị trí quan trọng trong chính quyền của tỉnh Hải Dương, tôi tới đây để cho cô một cơ hội. Nếu không, khi cô hối hận rồi đến câu xin tôi, giá cả sẽ không giống như bây giờ đâu!"
Nghe đối phương nói ra những lời này, Tiêu Nhất Phi cười càng quyến rũ hơn, cười đến cơ thể cũng run lên.
Đối phương kiêu ngạo đến tận cửa để lừa bịp tống tiền, chẳng qua là bởi vì thiết kế
phòng cháy chữa cháy của nhà máy dược phẩm không được thông qua nên sẽ không cấp giấy phép cải tạo cho nhà máy dược phẩm!
Tiêu Nhất Phi cảm thấy cô ấy cũng nên cho đối phương biết được ý nghĩ trong lòng cô ấy, để cho người này hiểu được thế nào là một vừa hai phải!
Cùng lúc đó, Ngô Hữu Niên từ trong cặp sách lấy ra một bản hợp đồng rồi ném lên trên bàn: "Biết điều một chút thì ký vào đi!"
Tiêu Nhất Phi mỉm cười, chuẩn bi ngả bài thì đột nhiên
Trần Hạo lên tiếng.
"Anh vừa nói ông Phùng là bố nuôi của anh sao? Hóa ra là vậy...
Vẻ mặt của Trần Hạo lộ ra vẻ nịnh hót, Tiêu Nhất Phi lập tức sững sờ, nghi ngờ không biết có phải là mình bị hoa mắt, người tới nịnh hót chính là Trần bá vương kiêu ngạo ngang ngược? Diễn cũng rất giống!
Làm sao Ngô Hữu Niên có thể biết được Trần Hạo là ai? Thấy một món hời, còn tưởng là thuộc hạ của Tiêu Nhất Phi thấy anh ta lợi hại nên muốn nịnh bợ. Lúc này anh ta tự mãn, rôm rả kể