Sau khi rời khỏi toà nhà, Ly
Hận quay đầu nhìn lại, âm thầm nghĩ rằng, tên khốn chết tiệt, chờ đó cho tao!
Lần này, hắn ta đã đồng ý với Vô Cực Môn sẽ giải quyết ổn thoả chuyện này, nhưng hiện tại, đến cả qυầи ɭóŧ cũng suýt chút nữa không còn, khi nãy, ở trên sân thượng hắn đã tổn thất một pháp khí, sau đó, khi chạy trối chết hắn lại ném ra một chiếc phù lấn trốn, tương đương với một nửa cái pháp khí, nghĩ đến điều này, Ly Hận đau lòng không thôi, hận không thể lột da rút gân Trần Hạo!
Âm lãnh quét mắt về phía toà nhà Bạch thị, Ly Hận thề
quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hắn nhanh chóng đi vào phía ngõ nhỏ ít người bên ngoài tòa nhà. Mắt thấy đã đến cuối ngõ, qua đường lớn là có thể lái xe rời đi, bỗng nhiên, trong lòng hắn dâng lên một dự cảm bất an, cảm giác như bản thân đang bị một ánh mắt chăm chú theo dõi.
Quay đầu lại, Ly Hận liếc mắt nhìn về phía sau lưng, chỉ thấy vẻ mặt tươi cười của Trần Hạo đang đứng cách hắn hơn trăm mét.
Ly Hận kinh hãi, ánh mắt như muốn rơi ra ngoài, trong
lòng thầm mắng đáng chết! Thằng khốn này quả thật không phải người, dùng phù lẩn trốn mà cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của Trần Hạo!
Ly Hận hoảng sợ tăng nhanh tốc độ, nhưng tốc độ của Trần Hạo lại càng nhanh hơn.
Trong nháy mắt, ở phía sau, Trần Hạo chỉ còn cách hẳn ta năm mươi mét!
Ly Hận dùng hết sức lực để bỏ chạy, hắn biết, một khi bị Trần Hạo đuổi kịp, hắn coi như xong đời!
Mắt thấy Ly Hận sắp bị đuổi
kịp, bỗng nhiên, một chiếc xe thương vụ màu đen phi thẳng vào ngõ nhỏ, lướt qua bên người Ly Hận rồi đâm thẳng về phía Trần Hạo.
Trần Hạo lách qua chiếc xe, tiếp tục đuổi theo, nhưng mới chạy được hơn mười mét, phía sau đã truyền đến cảm giác dựng tóc gáy, anh cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần.
Anh đã trải qua vô số lần như thế này, anh biết, đó là cảm giác bị họng súng ngắm bắn.
Trần Hạo còn nhạy bén ngửi được không không khí thoang thoảng mùi khói thuốc súng! Điều này chứng tỏ, khẩu súng đang nhắm vào anh đã bắn ra một phát cách đây không lâu! Nếu anh không dừng lại, đối phương sẽ thực sự nổ súng, mặc dù anh có thể né tránh nhưng sẽ không đuổi kịp Ly Hận.
Trong đầu Trần Hạo vừa hiện lên hàng loạt suy nghĩ, phía sau lưng đã truyền đến một giọng nói của người đàn ông: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không ngu xuẩn đến mức đánh cược xem chúng tôi có dám nổ súng hay không!"
Nghe xong, Trần Hạo cũng không truy đuổi nữa, chậm rãi
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
xoay người lại, chỉ thấy một người từ trên xe bước xuống, tóc cắt ngắn, thân hình cao lớn, mặc quần áo màu rằn ri, khuôn mặt cương nghị, sắc bén!
Mà khẩu súng khiến cho Trần Hạo cảm thấy áp bách kia vẫn đang được một người ngồi trên xe nhắm thẳng vào anh!
Xe dừng rất đúng chỗ, làm cho khuôn mặt của người cầm súng bị khuất trong bóng tối, Trần Hạo không thể nhìn thấy rõ mặt mũi của người đó.
"Không phải các người nhận nhầm người rồi chứ?", bị súng nhắm vào, tâm trạng Trần Hạo
cũng không có quá nhiều dao động, anh thản nhiên hỏi.
"Nhận nhầm người? Trò chơi này không vui chút nào!
Cậu tên là Trần Hạo, là con rể của nhà họ Bạch, ba năm trước vừa ngốc vừa bệnh, được Bạch Chấn Thiên thu nhận và giúp đỡ, sau đó theo hôn ước của bậc cha chú mà kết hôn với Bạch Phi Nhi, suốt ba năm đều ở nhà họ Bạch, cho đến hơn hai tháng trước, bệnh ngốc của cậu đột nhiên khỏi hẳn..."
Người đàn ông nói ra hơn mười thông tin về Trần Hạo, sau đó cười nhạt: "Còn muốn tôi nói tiếp không? Tôi có thế nói ra rất
nhiều thông tin liên quan đến cậu, kế cả những thông tin mà cậu không dám tướng tượng ra!”
Nói xong, người đàn ông rút ra từ trong túi quần một điếu thuốc rồi châm lửa, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Trần Hạo.
Thấy đối phương biết được nhiều chuyện về mình như vậy, Trần Hạo lập tức trở nên cảnh giác: "Các người là ai?”
Người đàn ông nói: "Đi theo chúng tôi một chuyến cậu sẽ biết!"
"Đi một chuyến? Vì sao?”, Trần Hạo hỏi.
"Không vì cái gì cả, chỉ vì cậu không thể từ chối!", người đàn ông lạnh lùng nói.
"Nếu tôi không đi thì sao?", một tia sắc bén hiện lên trong mắt Trần Hạo.
Người đàn ông bĩu môi cười: "Chỉ sợ cậu cũng chưa biết quyền lực của chúng tôi lớn đến đâu phải không? Nếu cậu không đồng ý, chúng tôi có thế khiến cho tập đoàn Bạch thị bị đóng cửa điều tra, cho đến khi nào cậu đồng ý mới thôi, còn về bạn bè của cậu, nhà họ Tống, nhà họ Hạ, nhà họ Mễ cũng sẽ bị liên lụy, mà nhà họ Hạ...chỉ trong một đêm sẽ tan thành tro bụi!
Cậu vẫn còn muốn từ chối sao?"
Trong mắt Trần Hạo loé lên tia sắc bén: "Tổ chức có quyền lực như thế này ở nước Hoa cũng không nhiều lắm! Làm sao tôi biết được các người không phải đồng bọn của tên khốn kia, cố ý hù dọa tôi?"
Người đàn ông lấy giấy chứng nhận ra, ném cho Trần Hạo: "Tôi là Vân Chiến Thiên, là người của Bá Đồ!"
Trần Hạo liếc mắt nhìn giấy chứng nhận, anh biết, tờ giấy chứng nhận này là thật!
Về phần Bá Đồ, lúc trước,
Trần Hạo đã từng nghe qua, bên trong chính phủ nước Hoa có một tổ chức đặc thù, cực kỳ bí ấn và có được quyền lực rất lớn!
"Vì sao lại tìm tôi?", Trần hạo thản nhiên hỏi.
Thấy phản ứng này của Trần Hạo, Vân Chiến Thiên có chút ngoài ý muốn, anh ta cứ nghĩ Trần Hạo sẽ hỏi thêm thông tin về Bá Đồ, nhưng điều này cũng chứng minh, Trần Hạo biết được sự tồn tại của nó!
Nghĩ vậy, Vân Chiến Thiên nở nụ cười nghiền ngẫm, thầm nghĩ, người này có chút thú vị!
Trong đầu lướt qua vài suy nghĩ, Vân Chiến Thiên trả lời:
"Tất nhiên là không phải là vô duyên vô cớ đến tìm cậu, vụ án cả nhà Tân Hổ bị gϊếŧ, cái chết của Hạ Vân Đình, cái chết của Tân Báo...tất cả đều có liên quan đến cậu! Cậu có muốn tôi nói tiếp không?"
Trần Hạo cười: "Anh có chứng cứ không?"
Ánh mắt Vân Chiến Thiên trở nên sắc bén: "Người mà Bá Đồ muốn đụng vào, không cần thiết phải có chứng cứ!"
Trần Hạo cười nói: "Xem ra, nếu tôi không đi với các người
một chuyến, các người nhất định sẽ không chịu bỏ qua!"
Vân Chiến Thiên cười lạnh, xem như đáp lại. Nhưng mà, điều khiến Vân Chiến Thiên cảm thấy ngoài ý muốn chính là, đối mặt với áp lực của bọn họ, Trần Hạo vẫn không hề hoảng loạn!
Trần Hạo nói: "Đi với các người cũng được thôi, chỉ là tôi có chút tò mò, vì sao các người cố tình để tôi buông tha cho người của Huyền Môn?"
Vân Chiến Thiên kiêu ngạo nói: "Hắn không thể chết là có nguyên nhân! Cậu Trần, mời!"
Nói xong, Vân Chiến Thiên mở cửa xe.
Nháy mắt, Trần Hạo đã đoán ra được rất nhiều thứ, có lẽ Bá Đồ cũng có gián điệp ở Huyền Môn, chính phủ cũng không phải là không để ý đến phương diện này, chắc chắn là đã âm thầm sắp xếp không ít!
Sau khi lên xe, chiếc xe chạy thẳng về hướng Bắc! Rất nhanh đã đến khu công nghiệp ở vùng ngoại ô phía Bắc thành phố, đi thêm hai kilomet nữa là đến chi nhánh công ty của tập đoàn in ấn Bá Đồ, nơi đó được xây dựng trên một mảnh đất rộng lớn, nhìn qua không khác gì nhà
xưởng in ấn bình thường.
Sau khi trải qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt, xe ô tô mới được phép tiến vào, mấy phút sau, chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà.
Vân Chiến Thiên đi phía trước, dẫn Trần Hạo tiến vào.
Trong toà nhà, người qua kẻ lại chỉ mặc trang phục công sở bình thường, nhưng Trần Hạo lại nhạy bén phát hiện ra bước chân của những người này khác hẳn với người bình thường, trên người họ khắc sâu dấu vết của quân nhân!
Trần Hạo biết tập đoàn Bá Đồ này chỉ là thủ đoạn che giấu thân phận của tổ chức, cái gọi là chi nhánh công ty thuộc tập đoàn thật ra là một bộ phận của Ba Đo.
Đi lên theo cầu thang ở đại sảnh, rất nhanh, Vân Chiến Thiên đã đưa Trần Hạo đến một nơi giống như phòng thẩm vấn, ném Trần Hạo vào trong, dặn dò cấp dưới trông coi rồi nghênh ngang rời đi.
Tiếp đó, hai người châm coi chậm rãi đóng cửa phòng lại.
Trần Hạo không chút để ý, âm thầm cười nhạt, thản nhiên
ngồi trên ghế bắt đầu thi triển Âm Dương cửu Thiên Quyết.
Mà Vân Chiến Thiên sau khi ném Trần Hạo ở đó thì đi đến sân huấn luyện luyện tập một tiếng rồi mới trở lại tòa nhà, lảo đảo tiến vào căn phòng bên cạnh phòng Trần Hạo.
Vân Chiến Thiên vừa vào cửa đã hỏi: "Thế nào rồi? Có phải là cậu ta cực kỳ hoảng sợ không?"
"Thủ lĩnh, tính nhẫn nại của người này rất tốt, không có biểu hiện kích động nào cả, từ lúc anh đi đến giờ, anh ta vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi!", tên cấp
dưới Mã Khôn nói.
Vân Chiến Thiên nghe vậy không khỏi kinh ngạc: "Khả năng giữ bình tĩnh tốt như vậy?"