"Đương nhiên là thực hiện chức trách một người chồng của anh rồi? Ha ha ha!", Trần Hạo cố tình cười rất gian ác.
Bạch Phi Nhi cắn chặt môi, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Trần Hạo cười đùa tí tửng nói: "Người khác đều hâm mộ Trần Hạo anh có thể cưới được người đẹp nhất Hải Dương này, nhưng ai biết được bi kịch của anh chứ? Đối mặt với một người đẹp tuyệt trần mà suốt ngày chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn...
Oan trái quá!"
Bạch Phi Nhi nhìn chằm chằm Trần Hạo, giãy dụa cũng dần dần giảm đi, cho tới khi hoàn toàn bất động. Lần này, Trần Hạo lại ngây người ra, không khỏi nghĩ thầm, thế này nghĩa là sao?
"Trần Hạo, là vợ của anh, em sẽ làm tròn nghĩa vụ, chỉ là không phải bằng cách này!"
Bạch Phi Nhi cắn môi, lạnh như băng nhìn Trần Hạo, dáng vẻ như để mặc cho người muốn làm gì thì làm.
Lần này, đến lượt Trần Hạo không được tự nhiên. Trần Hạo vốn chỉ nghĩ là đùa giỡn cô một chút, rút ngắn khoảng cách của hai người, không ngờ Bạch Phi Nhi lại tưởng thật.
Mà Trần Hạo còn nhìn thấy sự không tình nguyện và không cam lòng trong mắt cô!
Vì sao lại không cam lòng? Bởi vì cảm thấy gả cho một người đàn ông như anh thế này là không đáng? Hay là bị một người đàn ông như anh lấy đi thứ quý giá nhất khiến cô cảm thấy ông trời bất công? Anh cứ không được chào đón như vậy?
Nghĩ đến đây, Trần Hạo cười nhạt, nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể Bạch Phi Nhi, chăm chú nhìn vào đối phương: "Em chuẩn bị cả đời này, từ nay về sau chúng ta cứ như vậy?"
Bạch Phi Nhi bị thái độ thay đổi đột ngột và câu hỏi của Trần Hạo kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà nổi giận, bật thốt lên: "Đúng!". Bạn đang đọc truyện tại _ trumtr uyen. м e _
Trần Hạo cười cười: "Anh hiểu rồi! Yên tâm, Trần Hạo anh chưa từng ép buộc một người phụ nữ không tình nguyện nào!"
Phản ứng của Trần Hạo khiến Bạch Phi Nhi trở tay không kịp, nhưng lại không biết bắt đầu
nói từ đâu.
Trần Hạo đứng lên rồi uể oải duỗi lưng một cái, sau đó nằm xuống chỗ chăn đệm ở dưới đất. Sau khi nằm xuống rồi, Trần Hạo bỗng nhiên thấy kì lạ, nghĩ thầm vì sao mình lại có phản ứng như vậy? Vì sao mình lại tức giận?
Chẳng lẽ là trong lòng mình đã có vết tích gì của Bạch Phi Nhi? Hay là mình đã quen với việc có một người phụ nữ như vậy bên cạnh?
Sau một lúc rối bời, Trần Hạo cười thầm, mặc kệ nó.
Dường như đã quyết định xong, Trần Hạo âm thầm niệm Âm Dương cửu Thiên quyết, rồi nhanh chóng ngủ!
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Bạch Phi Nhi ngơ ngác nhìn Trần Hạo đang nằm trong đống chăn đệm ở dưới đất, có xấu hổ, cũng hơi tức giận!
Cô căm tức nằm lên giường, kéo chăn lên che kín mình lại!
Tên khốn, coi như anh muốn trở thành vợ chồng chân chính với em, có phải cũng nên bắt đầu từ bước hẹn hò hay không hả, tiến hành tuần tự? Anh có hiểu phụ nữ không?
cảm xúc xấu hổ đan xen, Bạch Phi Nhi cũng không biết đã ngủ từ lúc nào!
Sáng sớm ngày hôm sau khi Trần Hạo rời giường thì Bạch Phi Nhi đã không còn trong phòng nữa rồi.
Sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong, Trần Hạo đi xuống dưới lầu, Bạch Chấn Thiên đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo.
Trên bàn ăn có để phần lại bữa sáng cho Trần Hạo, Bạch Phi Nhi lạnh như một tảng băng ngồi bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, dường như đang đợi anh.
Trần Hạo cười tủm tỉm đi xuống dưới, ngồi vào bàn ăn. Chỉ hai ba miếng đã giải quyết xong bữa sáng, Bạch Phi Nhi rời đi trước.
Hai người đi ra ngoài cửa, sau khi lên xe, Bạch Phi Nhi làm mặt lạnh, lái xe đi tới tập đoàn Bạch Thị.
Trần Hạo cũng giống như đã quên hết hoàn toàn chuyện tối ngày hôm qua, trong nháy mắt, dường như quan hệ của hai người đã quay trỏ lại lúc Trần Hạo còn bị bệnh ngốc.
Trên xe, cả hai người đều im lặng, lúc đi được tới nửa đường, Bạch Phi Nhi bỗng nhiên nhận được điện thoại.
Khi nghe được tin tức truyền ra từ trong điện thoại, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
"Cái gì? Không tới? Vì sao chứ?"
Trong điện thoại thông báo lý do, Bạch Phi Nhi nhíu mày, đưa ra quyết định trong chớp mắt xong, quay đầu xe đi về hướng ngược lại.
Trần Hạo thấy thế bèn hỏi: "Đi đâu?"
vẻ mặt Bạch Phi Nhi nghiêm trọng nói: "Đi gặp một nhân vật quan trọng nhất định phải gặp!"
Trần Hạo thuận miệng hỏi: "Vì cái kế hoạch về nguồn năng lượng mới tối hôm qua sao?”
Khóe mắt Bạch Phi Nhi liếc Trần Hạo một cái rồi mới nói: "Ông chủ của tập đoàn Thác Hải là Tào Thanh Nguyên đã tới Hải Dương, muốn đi khảo sát thực địa về tình hình của Hải Dương để đầu tư vào nguồn năng lượng mới. Thác Hải là doanh nghiệp hàng đầu trong nước về lĩnh vực cung ứng nguồn năng lượng mới. Có được giấy phép của
quốc gia trong tay, họ lại càng là ông lớn trong phương diện nguồn năng mới cho chính phủ! Bạch Thị muốn dựa vào nguồn năng lượng mới để phát triển tàu tốc hành thì hợp tác với Thác Hải là lựa chọn tối ưu!"
Trần Hạo nghe xong gật đầu, không nói thêm gì nữa!
Bạch Phi Nhi lại bị sự im lặng hiếm có này của Trần Hạo làm cho tức giận!
Lúc bình thường, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, Trần Hạo kiếu gì cũng tìm đú đề tài đế nói chuyện với cô, bây giờ lại đột nhiên yên tĩnh lại khiến cho Bạch
Phi Nhi cảm thấy rất không quen.
Chẳng bao lâu sau xe đã đến trước khách sạn Hilton siêu cao cấp và xa hoa nhất Hải Dương.
Sau khi dừng xe lại, hai người đi thẳng đến phòng tổng thống.
Đến trước cửa phòng tổng thống rồi, Bạch Phi Nhi hít một hơi thật sâu mới bấm chuông cửa.
Chỉ một lát sau, cửa đã được mở ra từ bên trong, người mở cửa là một thanh niên nho
nhã, nhìn hai người xa lạ trước mặt, nhíu mày hỏi: "Xin hỏi các vị tìm ai?"
Bạch Phi Nhi nói: "Chào anh, tôi tới đây tìm ông Tào, tôi là Bạch Phi Nhi của Bạch Thị!"
Thanh niên kia nhíu mày, dường như có vẻ không hài lòng lắm, nhưng vì lễ phép nên vẫn đón hai người vào trong: "Mời vào!"
Bạch Phi Nhi và Trần Hạo đi theo thanh niên kia vào trong. Chàng trai đó mời hai người ngồi lên ghế sô pha.
"Chủ tịch Bạch đến là có
chuyện gì sao?", chàng trai hỏi.
"Tôi nghe nói chủ tịch Tào không được khỏe lắm, ông ấy sao rồi?", Bạch Phi Nhi hỏi.
Thanh niên kia lễ phép cười đáp: "Hôm nay cơ thể của bố tôi có chút khó chịu, cho nên đã hủy hết tất cả công việc!"
Bạch Phi Nhi sững sờ hỏi: "Anh là con trai của chủ tịch Tào, giám đốc Tào Nghĩa Phong của Thác Hải thật sao?"
Tào Nghĩa Phong gật đầu, hơi có vẻ không kiên nhẫn.
Bạch Phi Nhi nói: "Đúng lúc
quá giám đốc Tào, ở đây có bản kế hoạch về nguồn năng lượng mới của Bạch Thị chúng tôi, tôi hi vọng Thác Hải có thể xem xét ý tưởng của chúng tôi, thực ra..."
Không đợi Bạch Phi Nhi nói hết lời, Tào Nghĩa Phong đã không nể mặt mà phẩy tay: "Đã nói rồi, hôm nay không bàn chuyện công việc".
Bạch Phi Nhi vẫn kiên trì nói: "Chủ tịch Tào không làm việc, vậy anh Tào đây có thể xem trước thế nào".
Tào Nghĩa Phong cười một tiếng: "Xem cái gì? Nguồn năng lượng mởi cũng không phải là
một hạng mục nhỏ, Bạch Thị có đủ tài chính không? Có quan hệ rộng rãi không? Hoặc là nói, Bạch Thị có kĩ thuật vô cùng quan trọng không? Hình như là Bạch Thị chẳng có gì cả đúng không? Bản kế hoạch thực ra cũng chẳng phải thứ quan trọng!"
Trần Hạo quét mắt nhìn Tào Nghĩa Phong, cảm thấy dường như Tào Nghĩa Phong đã có định kiến với Bạch Thị từ trước.
Theo lý mà nói, người của Thác Hải vừa tới Hải Dương không lâu, cho dù có điều tra qua về tình hình của Bạch Thị rồi cũng không thế tỏ vẻ xem
thường như thế này được chứ?
Chẳng lẽ trong chuyện này có uẩn khúc gì?
Đúng như Trần Hạo đoán, Tào Nghĩa Phong hoàn toàn không thèm để Bạch Thị vào mắt.
Anh ta đến thành phố Hải Dương sớm hơn bố mình hai ngày, đi điều tra trước, không biết Hà Nham Đông biết được tin tức từ đâu mà tìm tới cửa.
So với nhà họ Bạch, hiển nhiên là thực lực của nhà họ Hà ở Hải Dương cao hơn, trên các phương diện tài chính, quan hệ
thì lại càng có ưu thế, cộng thêm việc Hà Nham Đông cố gắng lấy lòng và rất hợp ý anh ta, cho nên hai người đã tự mình quyết định xong chuyện hợp tác.
Do đó, lúc này sao Tào Nghĩa Phong có thể thấy Bạch Phi Nhi thuận mắt được chứ.