"Tha mạng, tôi đáng chết, tôi khốn nạn, tôi không nên trêu chọc cậu... Tôi..."
Viên Bồi còn chưa nói dứt lời, Trần Hạo đã lướt qua người anh ta: "Đừng có lần sau nữa, nếu còn có... Thì chết đi!"
Trần Hạo nói xong bèn lên xe Tiêu Nhất Phi, sau đó hai người nghênh ngang rời đi.
Viên Bồi ngơ ngác nhìn theo chiếc xe đó, chắc chắn là Trần Hạo thật sự rời đi rồi, mới ngã rạp xuống đất. Trong một chớp mắt vừa rồi, ánh nhìn của Trần Hạo thật đáng sợ, trong vô tình mang theo sự kinh khủng chết người! Giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt hết tất cả!
Trong khi Viên Bồi còn đang nghĩ mà sợ thì Trần Hạo đã lái xe chở Tiêu Nhất Phi rời khỏi khu vực thương mại, lúc này sắc trời đã tối.
Trên xe, trong toàn bộ quãng đường, Tiêu Nhất Phi đều nhìn chằm chằm vào Trần Hạo,
dường như không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của anh.
Mắt thấy Tiêu Nhất Phi cứ nhìn mình chằm chằm, Trần Hạo cười nói: "Cô cố tình nhiều chuyện như thế để làm gì?"
Tiêu Nhất Phi nói: "Chẳng lẽ cậu không câm thấy hiện tại tâm trạng tốt hơn nhiều sao?
Lúc tâm trạng không tốt thì nên tìm nơi để trút giận, vừa lúc cái tên ngớ ngẩn kia tự đưa mình tới cửa, thứ để trút giận miễn phí như vậy, không dùng thì phí!"
Trần Hạo im lặng cười khổ, dường như mọi chuyện qua cái miệng ngụy biện của Tiêu Nhất
Phi thì đều sẽ trở thành đương nhiên vậy.
"Vừa nãy cậu mạnh như vậy, khiến cho trái tim nhỏ của tôi nhảy lên bình bịch! Cậu đền bù đi!", Tiêu Nhất Phi lại trêu chọc nói.
"Bù? Cô muốn tôi bù thế nào?" Tiêu Nhất Phi yêu kiều cười: "Vừa nãy lúc cậu đánh nhau mạnh như vậy, không biết..."
Lời này thật sự rất trêu ngươi, phát ra từ trong miệng
một yêu tinh như Tiêu Nhất Phi, phối hợp với giọng điệu đặc thù của cô ấy, trong nháy mắt khiến cho Trần Hạo cảm thấy như máu nóng dồn lên não.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Nhìn dáng vẻ Trần Hạo bị trêu chọc mà không thể làm gì được, Tiêu Nhất Phi cười càng suиɠ sướиɠ hơn!
Từ sau khi quen Trần Hạo, không biết từ lúc nào cô ây đã có thói quen không có việc gì thì sẽ trêu chọc người đàn ông này vài lần!
Mỗi lần nhìn thấy Trần Hạo bị mình trêu chọc... Tâm trạng của Tiêu Nhất Phi lai môt lần nữa tốt kinh khủng!
Chỉ là, Tiêu Nhất Phi thật sự không ngờ được rằng, hôm nay là một ngày đặc biệt!
"Muốn biết... Thử một chút chẳng phải là sẽ biết sao?", Trần Hạo nói.
Tiêu Nhất Phi khiếp sợ nhìn Trần Hạo, sau đó lại càng để lộ ra vẻ quyến rũ, nghĩ thầm, khiêu khích chị? Bị trêu chọc mà còn trêu ngược lại không phải là một thói quen tốt, cần phải trị!
Nghĩ đến đây, Tiêu Nhất Phi cười nói: "Được thôi! Đến nhà
tôi!"
Đi qua đèn đỏ, Trần Hạo liền quay đầu xe, đi thẳng tới khu biệt thự của Tiêu Nhất Phi!
Nửa tiếng sau, Trần Hạo dừng xe trước cổng biệt thự,
Tiêu Nhất Phi xuống xe xong thì lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó đứng ở bên cạnh xe, giơ ngón tay ra ngoắc ngoắc Trần Hạo!
Trần Hạo cười khóa cửa xe lại, đi theo cô ấy vào trong.
Kết quả là khi Trần Hạo vào nhà thì đã mất dấu Tiêu Nhất Phi, chỉ một chốc lát sau, người phụ nữ quyến rũ ma mị này lại mang ra một chai rượu đỏ.
"Xem ra cô muốn làm thật!", Trần Hạo cười nói.
"Đương nhiên! Không lẽ cậu cho rằng chị đây đang đùa giỡn với cậu sao? Nhìn xem đêm nay tôi sẽ đôi xứ với cậu như thê nào... Sau đó ngày mai tôi tới nhà ho Bach để cầu hôn!"
Trần Hạo im lặng cười khổ, người phụ nữ này đúng là cái gì cũng nói ra được.
Chẳng bao lâu sau, Tiêu Nhất Phi tiếp tục rót thêm rượu cho cái ly rỗng.
"Biết vì sao hôm nay tôi như thế không?", Tiêu Nhất Phi hỏi.
"Không phải là để dành thời gian rảnh cho tôi sao!", Trần Hạo trêu chọc.
Tiêu Nhất Phi nói: "Việc xây lại xướng thuốc đã được chấp nhận, tôi vốn định ăn mặc thật xinh đẹp, sau đó tới tận cửa tìm cậu, kết quả... Phụt! Cậu lại tự đưa mình tới trước mặt tôi, còn để cho tôi thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cậu! Núi Băng đó thật sự tốt vậy sao?"
Trần Hạo không tiếp lời.
Ngay sau đó, Tiêu Nhất Phi xích lại gần Trần Hạo một chút: "Cậu thích cô ấy!"
"Không có!
"Cậu có!", Tiêu Nhất Phi chắc chắn nói: "Haiz! Thật ghen tị với Núi Băng kia! Vì sao ông trời lại không nện một anh đẹp trai xuống đầu tôi chứ?"
Trần Hạo cố gắng hết sức để né tránh vấn đề này, hai người trò chuyện về việc của xưởng thuốc.
Thời gian trôi qua đi, rượu cũng đã hơi nhiều, Tiêu Nhất Phi ngà ngà say, hai gò má đỏ bừng vì rượu, trong mắt cũng mang theo một chút men say, toàn thân từ trên xuống dưới tràn ngập hơi thớ quyến rũ và gợi cảm khiến trái tim người khác phải đập nhanh.
Trần Hạo không tự chủ được mà đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Mà anh không ngờ rằng chủ đề quan hệ với Bạch Phi Nhi lúc trước tưởng rằng đã kết thúc thì lại một lần nữa bị người phụ nữ này nhắc tới.
"Cậu thành thật nói đi, dáng người của Núi Băng đẹp hơn hay của tôi đẹp hơn?"
"Cái trạng thái lơ mơ này của cậu, không phải là cậu còn chưa "ngủ" với cô ấy đấy chứ?"
Giờ phút này hai người cách nhau rất gần, đôi đồng tử trên mặt Tiêu Nhất Phi đang ngà ngà say kia tràn đầy vẻ quyến rũ, mắt nhắm mắt mở, sâu trong con ngươi u ám lấp lóe ánh xanh.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, trong mắt mang theo sự gợi cảm, phối hợp với đôi môi đỏ tươi đang nhếch lên, mang tới cảm giác hồn xiêu phách lạc.
"Cậu có muốn hay không?", Tiêu Nhất Phi nhẹ nhàng hỏi.
"Cô để cho tôi làm không phải là..."
Trần Hạo đã chếnh choáng,
xoay người đè Tiêu Nhất Phi lại, nhưng yêu tinh kia lại cười duyên dáng chui ra từ dưới thân anh.
"Muốn coi tôi như thuốc giải à? Không cỏ cửa đâu? Hay hôm nay chị đây ở cùng cậu một hôm nhé? Nghỉ ngơi đi..."
Mặc dù ngoài miệng Tiêu Nhất Phi nói lời từ chối, nhưng hai chữ nghỉ ngơi thì lại dùng giọng điệu rất mê người.
Trần Hạo bất đắc dĩ cười khổ nằm trên ghế sô pha, thầm nghĩ yêu tinh kia đúng là muốn mạng người.
"Rầm!", ngay sau đó, tiếng đóng cửa vang lên.
Hai mắt Trần Hạo nhìn thẳng lên trần nhà, không hiểu sao lại nghĩ tới Bạch Phi Nhi.
Mà lúc này, Bạch Phi Nhi đang ớ trong biệt thự, vừa mới tắm rửa xong, mặc một cái áo choàng tắm lỏng lẻo tựa người bên cửa sổ.
Mái tóc dài đen nhánh ướt sũng, da trắng như tuyết, trên mặt cô không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo bình thường, ánh mắt không ngừng dõi theo từng chiếc xe đi ngang qua trước cổng biệt thự của mình.
Mỗi chiếc xe đều đi ngang qua rồi đi xa, Bạch Phi Nhi thất vọng, trong mắt hiện ra chút ảo não!