"Xin lỗi nhanh!", Tào Thanh Nguyên nằm trên giường bệnh lại hét lên.
Nhưng vì quá tức giận nên ông ta lên cơn ho rất dữ dội.
Trần Hạo nói: "Giờ đã như vậy rồi, chủ tịch Tào đừng tức giận.
Thấy dáng vẻ này của bố, Tào Nghĩa Phong có khó chịu cũng buộc phải xin lỗi.
Anh ta quay đầu về phía anh: "Xin...". Không chờ Tào Nghĩa Phong nói ra chữ "lỗi", Trần Hạo đã nhìn về phía Bạch Phi Nhi, làm lơ anh ta: "Mình đi thôi".
Cô gật đầu, hai người chuẩn bị rời khỏi đây.
Tào Thanh Nguyên đang nằm trên giường bệnh cố gắng thở đều rồi lên tiếng: "Khụ khụ! Cậu Trần, khoan đã!"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Trần Hạo xoay người: "Còn chuyện gì sao?"
Sau khi hung hăng trừng mắt nhìn thằng con chẳng ra gì, ông ta lạnh lùng nhìn Nghiêm Chính Huân: "Tôi rất lấy làm tiếc với năng lực kém cỏi của bộ phận xúc tiến thương nghiệp Hải Dương, đồng thời tôi cũng yêu cầu chính phủ hãy cho tôi một lời giải thích! Hội trường do ai tổ chức, vệ sĩ làm ăn kiểu gì mà lại để sát thủ trà trộn vào đúng lúc như vậy? Chẳng lẽ năng lực của chính phủ thấp kém thế sao?
Hay là không xem nó ra gì?"
"Chủ tịch Tào... tôi...", Nghiêm Chính Huân muốn giải thích.
"Đừng nói nữa, bảo cấp trên của ông tới nói chuyện với tôi đi!", Tào Thanh Nguyên lạnh lùng từ chối lời biện hộ của Nghiêm Chính Huân.
Vừa rồi tuy là linh hồn bị rời khỏi thể xác nhưng ông ta vẫn biết những gì đang diễn ra xung quanh, Nghiêm Chính Huân một mực thêm mắm dặm muối nói xấu Bạch Phi Nhi và Trần Hạo với con trai ông ta, nếu không vì Bạch Phi Nhi không so đo với
hiềm khích lúc trước, tốt bụng nói một câu, có lẽ Trần Hạo đã không ra tay cứu giúp rồi!
Lúc này nên mắng ai cho ai xem, sao Tào Thanh Nguyên không biết được?
"Còn nữa, báo cáo cho cấp trên các ông biết, buổi tọa đàm đó không cần tổ chức nữa, tôi sẽ đầu tư tại Hải Dương, nhưng đối tác chỉ có thế là Bạch thị!"
Những người trong xúc tiến thương nghiệp thảng thốt, lập tức nhìn hết về phía Bạch Phi Nhi.
Chẳng ai ngờ rằng biến cố này cuối cùng lại biến Bạch thị thành bên được lợi!
Cô mỉm cười: "Cảm ơn chủ tịch Tào!"
"Phải là tôi cảm ơn chủ tịch Bạch và chồng của cô, cậu Trần mới đúng, nếu không có cậu ấy thì tôi đã chết rồi!"
Trần Hạo khẽ gật đầu, thể hiện mình chấp nhận lời cảm ơn này: "Chủ tịch Tào, ông nghỉ ngơi cho khỏe đi, chúng tôi xin phép đi trước".
Tào Thanh Nguyên nói: "Tôi xin lỗi không tiện tiên hai người, Nghĩa Phong, thay bố tiễn
cậu Trần và chủ tịch Bạch đi!"
Tào Nghĩa Phong không muốn đi nhưng vẫn phải nghe theo: "Vâng".
đang do dự không biết có nên tiễn hai người xuống lầu không.
Bạch Phi Nhi lạnh giọng nói: "Anh Tào, đến đây được rồi, ở đây bố anh không thấy được đâu".