"Buồn cười, tôi chột dạ cái gì?", Mạc Tiểu Nhiễm khinh thường nói.
"Bạch thị bị người ta ở phía sau giở trò quỷ, xảy ra chuyện ngay trong đêm, sáng sớm đã có một đám phóng viên chặn ở cửa ra vào để tìm hiểu thông tin, đúng lúc này có một nữ cảnh sát xuất hiện dẫn một người vô tội đi! Cô nói xem có phải là rất trùng hợp hay không? Một đống phóng viên nhìn thấy cảnh này, bọn họ sẽ nghĩ Bạch thị như thế nào?"
Nghe anh nói như thế, Mạc Tiểu Nhiễm liền ngây người! Cô ta hoàn toàn không biết chuyện của Bạch thị, mấy ngày nay toàn bộ sự chú ý của cô ta đều đặt ở trên việc điều tra vụ án Bạch Tường Vũ mất tích. "Anh có ý gì?", Mạc Tiểu Nhiễm hỏi.
"Rất đơn giản mà? Người khác đưa tiền, cô lập tức đến diễn trò để cho phóng viên nhìn!"
"Anh nói bậy!
"Vậy cô nói cho tôi xem, tôi làm việc này như thế nào?”
Mạc Tiểu Nhiễm tức sầm mặt lại, cũng biết đúng là có chút trùng hợp!
"Nếu anh không làm chuyện xấu, không có khả nghi, tôi có thể tới tìm anh chắc? Muốn nói
hại Bạch thị thì đó cũng là anh hại!"
"Tôi nói này cô em, cảnh sát các cô phá án thì phải có chứng cứ! Chứng cứ đâu?”
"Sẽ có!", Mạc Tiểu Nhiễm cắn răng, không đế ý tới Trần Hạo nữa, mà nghiêm túc lái xe.
Trong lòng Trần Hạo tràn đầy phiền muộn, biết người phụ nữ này đã xác định hung thủ là anh rồi. Rất nhanh, xe đã đến sở cảnh sát.
Chỉ là Mạc Tiểu Nhiễm không nghĩ tới, chờ đợi cô ta ở
cổng sở cảnh sát chính là Ngô Thành đầu đầy mồ hôi.
Một giờ trước, Ngô Thành nghe nói Mạc Tiểu Nhiễm muốn đi gây phiền phức cho Trần Hạo, liền chạy đến văn phòng của Mạc Tiểu Nhiễm, kết quả Mạc Tiếu Nhiễm đã sớm rời đi rồi.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Cho nên, lúc này ông ta chỉ có thế sợ hãi chờ ở cửa ra vào để bắt người, suy nghĩ nhỡ may Mạc Tiểu Nhiễm thật sự đưa cậu Trần về, ông ta cũng dễ giải quyết vấn đề ngay và luôn.
Không ngờ ông ta đã đoán đúng, gặp phải ngay!
Vừa nhìn thấy xe của Mạc Tiểu Nhiễm, Ngô Thành lập tức ra đón, ngay sau đó, ông ta đã thấy Mạc Tiếu Nhiễm dẫn Trần Hạo xuống xe.
"Cảnh sát trưởng Ngô? Sao ông lại ở đây? Còn đổ đầy mồ hôi thế kia?", sau khi Mạc Tiếu Nhiễm xuống xe nhìn thấy Ngô Thành, buồn bực hỏi.
"Vì sao tôi lại ở đây? Còn không phải vì cô sao!"
Ngô Thành tức giận hung dữ lườm Mạc Tiểu Nhiễm, sau đó liền cung kính đến trước mặt Trần Hạo nói:
"Cậu Trần, tôi thật sự không biết chuyện ngày hôm nay! Để cậu phải chịu oan ức rồi!"
Trần Hạo mỉm cười nghiền ngẫm, không nói gì.
Trong lòng Ngô Thành rất bồn chồn, nhìn sang Mạc Tiếu Nhiễm đang ngẩn người, lửa giận liền dâng lên trong lòng.
"Mạc Tiểu Nhiễm, cô làm cái gì vậy? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lân roi? Cậu Trân vô tội!
"Cảnh sát trưởng! Anh ta là nghi phạm lớn nhất! Chứng cứ ngoại phạm của anh ta có vấn đe rất lớn!"
"Vụ án này đã có người tự thú, người ta cũng đã thừa nhận, cô còn làm cái gì nữa? Bớt nói nhảm đi, thả người ra cho tôi, đưa cậu Trần về!"
"Cảnh sát trưởng..."
"Cô có thể lựa chọn không nghe, tôi cũng có thể lựa chọn đế cô về nhà nghỉ một khoảng thời gian!”
Mạc Tiểu Nhiễm tức muốn hộc máu, nhưng dưới sự uy hiếp của Ngô Thành, cô ta cũng chỉ có thế nghe theo mệnh lệnh.
Cô ta liếc sang thấy Trần Hạo ở bên cạnh cười ha ha, rất muốn đánh anh một trận.
"Cười cái gì mà cười?”
Trần Hạo nói: "Không cười cái gì cả, chẳng qua cảm thấy lại phải làm phiền cô Mạc đưa tôi về Bạch thị thì thấy hơi áy náy thôi!"
Ngô Thành vội vàng nói: "Phải thế phải thế! Đều là chúng tôi không tốt!"
"Đúng rồi, lát nữa còn phải làm phiền cô Mạc giải thích với đám phóng viên kia, nói với bọn họ là việc cô bắt tôi có liên quan
đến chuyện xảy ra ở Bạch thị!", Trần Hạo cười tủm tỉm nhìn Mạc Tiểu Nhiễm.
Mạc Tiểu Nhiễm tức điên: "Anh nằm mơ!"
Trần Hạo nói: "Cô Mạc, đây là do cô không đúng, nói thế nào thì hiểu nhầm này cũng bởi vì cô mới có, cô không giải thích thì ai giải thích!"
"Tôi..."
Mạc Tiểu Nhiễm tức giận.
Ngô Thành nhìn Mạc Tiểu Nhiễm, nói: "Mạc Tiểu Nhiễm!
Thái độ cua cô rất có vấn đê,
không có chứng cứ đã mời cậu Trần đến, cô có nhận thức của người có lỗi chút nào không? Trước tiên xin lỗi! Sau đó làm theo lời cậu Trần nói!"
"Tôi...", Mạc Tiểu Nhiễm tức muốn hộc máu, đến mức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
"Nhanh lên!", Ngô Thành cả giận nói.
Trần Hạo cười tủm tỉm: "Nào, tôi đang chờ cô đấy?”
"Vâng... Tôi xin lỗi!", Mạc Tiểu Nhiễm oán hận nói.
Ngô Thành tiến lên: "Cậu
Trần, đây là hiểu nhầm, tôi cam đoan sẽ không có lần sau! Bây giờ để Mạc Tiểu Nhiễm đưa cậu trở về, về phần cô ta gây họa, tôi sẽ để cho chính cô ta giải quyết!"
Trần Hạo nhìn Ngô Thành: "Chuyện lần này coi như xong, nếu có lần sau nữa, tôi sẽ không dễ nói chuyện như thế đâu!"
Nghe Trần Hạo nói vậy, Mạc Tiểu Nhiễm ở bên cạnh khó chịu nói thầm: "Hống hách cái gì..."
Trần Hạo buồn cười nhìn người phụ nữ này: "Làm gì có, còn kém xa cô Mạc, không có chứng cứ đã bắt người lung
tung, còn vênh vang đắc ý!"
"Mạc Tiểu Nhiễm!", Ngô Thành rống lên.
Mạc Tiểu Nhiễm buồn bực, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nhẹ nhàng nói: "Tôi đưa về còn không được sao?”
"Hừ! Chuyện như vậy đừng có lần sau nữa! Nếu không tôi chỉ hỏi tội cô thôi!", Ngô Thành nói.
Mạc Tiểu Nhiễm tức đến mức khuôn mặt trắng bệch, nhưng cũng không có lời nào đế nói.
"Cậu Trần, xin lỗi, cậu bận rộn như vậy, cũng bởi vì chúng tôi phạm sai lầm làm chậm trễ thời gian quỷ giá của cậu, sau chuyện này nhất định tôi sẽ bắt Mạc Tiểu Nhiễm kiểm điểm!", Ngô Thành lấy lòng nói.