Rượu White Horse ít năm thậm chí còn ngon hơn rượu để lâu năm, bán chạy hơn. Còn loại rượu xuất sắc nhất ở trang trại rượu của bọn họ thì lại không phải là loại 94, mà ngon nhất là năm 1947, White Horse 47 được rất nhiều người trong nghề ca tụng là tác phấm rượu vang đỏ hoàn mỹ nhất!" "Anh cho rằng anh tùy tiện nói linh tinh vậy là tôi tin à? Sao tôi biết được năm 1947 là xuất sắc nhất chứ?", Tô cảnh Thành nói.
Trần Hạo cười một tiếng:
"Đó là bởi vì cậu chưa uống tới, cho nên cậu không thể biết được, trang trại rượu còn đang bán White Horse 94 cho nên đương nhiên là người tuyên truyền của trang trại rượu sẽ nói White Horse 94 là loại ngon nhất! Nếu không thì sao những kẻ ngốc kia lại mắc câu được chứ?"
"Không ngờ anh Trần đây lại là một người trong nghề!", Tô Cảnh Thành tức muốn nổ phổi, sao có thể không nhận ra cái từ kẻ ngốc kia là để nói anh ta, nhưng trên mặt vẫn cố gắng duy trì nụ cười.
Nhân viên phục vụ ở bên
cạnh cũng không ý thức được là Tô Cảnh Thành đang tức giận, còn tưởng Trần Hạo và Tô cảnh Thành là bạn tốt, nên cười tâng bốc: "Anh đây nói không sai, loại rượu ngon nhất của trang trại rượu White Horse chính là những chai sản xuất từ năm 1947 của thế kỷ trước! Giáo viên huấn luyện cho chúng tôi là người phương Tây cũng đã nói như vậy!"
Tô Cảnh Thành lại càng tức hơn! Thầm nghĩ nhân viên phục vụ này có mắt nhìn chút nào không vậy? Không nhìn ra được ai là người trả tiền sao?
Nghe Trần Hạo nói không sai, hai mắt Mạc Tiểu Nhiễm sáng lên, hôm nay biểu hiện của Trần Hạo đã vượt xa dự liệu của mình, nên cô ta cũng càng ra sức diễn hơn: "Em biết ngay anh yêu là nhất mà!"
Nhìn dáng vẻ vô cùng thân mật của Mạc Tiểu Nhiễm và Trần Hạo, trái tim Tô cảnh Thành như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, rất phiền muộn.
Người mời khách là anh ta, sắp xếp cũng là anh ta, dựa vào đâu mà cuối cùng tên khốn này lại được khen ngợi chứ?
"Nếu như anh Trần và Tiểu Nhiễm đều thích vậy thì chúng
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
ta lại uống thêm một chai nữa đi! Hôm nay tôi mời khách, chúng ta cứ thoải mái!"
"Rất xin lỗi anh, rượu White Horse 94 chúng tôi cung cấp có hạn!"
Tô Cảnh Thành nhìn nhân viên phục vụ, càng khó chịu hơn: "Cậu biết tôi là ai không? Bảo quản lý tới đây, cậu nhìn xem Tô Cảnh Thành tôi đây có thể mở chai thứ hai không?"
"Cái này...”, nhân viên phục vụ hơi chần chừ.
Lúc này, quản lý từ bên ngoài tiến vào, vội vàng cười
làm lành: "Cậu Tô, cậu khó chịu gì với một người mới chứ? Cậu là bạn của cậu chủ Hạ, giám đốc của chúng tôi, đương nhiên là cậu có thể tùy ý gọi rượu rồi!"
Tô Cảnh Thành hung hăng trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ: "Nghe chưa?"
Quản lý vội dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn nhân viên phục vụ, sao anh ta lại không biết mình đã gặp rắc rối chứ, cho nên cuống quýt đi xuống lấy rượu.
Tô Cảnh Thành đắc ý cười nói: "Hôm nay mọi người cứ thoải mái đi, trang trại rượu này do người bạn thân nhất của tôi
là Hạ Hành Bắc mở! Muốn uống rượu gì cũng được, tính cho tôi hết!"
Trần Hạo cười nói: "Cậu chủ nhà họ Hạ sao! Một nhân vật lớn đó!"
Tô Cảnh Thành thấy Trần Hạo bị dọa, Tô cảnh Thành hả hê nói: "Đúng rồi, quản lý, mở luôn cả chai Lehua Manor Musigny mà tôi để ở đây đi!"
Nghe thấy tên chai rượu này, hai con mắt Mạc Tiểu Nhiễm cũng sáng lên.
Lehua Manor Musigny, năm vừa rồi, giá trung bình của một
chai đó đã là 17783 đô la, được chấm cho 97 điếm!
Rượu này là loại đẳng cấp trong đẳng cấp, không phải là thứ mà những chai được sản xuất hàng loạt như Lafite 82 hay White Horse 94 có thể so sánh được. Nó là quý tộc của rượu vang đỏ, là vua của các loại rượu vang!
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Tiểu Nhiễm, Tô cảnh Thành cười: "Tớ vốn định đế khi chỉ có hai người chúng ta thôi thì uống, nhưng thấy anh Trần đây cũng hiểu về rượu, vậy chúng ta cùng nhau nếm thử đi! Anh Trần, loại rượu Lehua Manor Musigny này
rất ngon, nếu không phải vì Tiểu Nhiễm thích, tôi cũng không nỡ mang ra đâu, một chai rượu này đã tiêu tốn của tôi những năm trăm nghìn tệ đó!"
Trần Hạo cười nhạt một tiếng, chỉ im lặng.
Ngược lại, Mạc Tiểu Nhiễm thì hơi cảm động! Bất kể là tấm lòng hay thành ý, coi như Tô Cảnh Thành đã làm được đủ cả, chỉ tiếc là Mạc Tiểu Nhiễm thật sự không có cảm giác với cậu ta.
Một lát sau rượu đã được mang lên, Trần Hạo chỉ nhấp môi một cái, quản lý không còn
dám để cho nhân viên phục vụ bọn họ nữa, tự đứng bên cạnh chờ.
Trước tiên, Tô cảnh Thành rót rượu Lehua Manor Musigny cho mọi người xong, Mạc Tiểu Nhiễm nhấp môi, hai con mắt lập tức sáng lên, khen không dứt miệng: "Thật sự là rượu ngon, thuần khiết và nồng đượm, dư vị kéo dài. Đặc biệt là mùi hương trái cây đặc thù khiến người uống phải khen ngợi!"
Tô Cảnh Thành nghe cô ta nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, mắt nhìn Trần Hạo hỏi: "Thế nào? Anh Trần đánh giá loại rượu này ra sao?"__________
Trần Hạo cười một tiếng: "Rượu là rượu ngon, nhưng nếu như dựa theo giá cả và danh tiếng của nó mà nói thì thực ra vẫn còn thiếu một chút!"
Trần Hạo nói xong, người ngồi xung quanh đều sửng sốt, nói Lehua Manor Musigny vẫn còn thiếu chút gì?
"Như thế nào?", Tô cảnh Thành không phục hỏi.
"Quá trình sản xuất rượu này gần như đã đạt đến độ hoàn hảo, bất kể là khống chế độ ẩm hay lựa chọn thùng gò đế ủ rượu, chọn vị trí làm hầm rượu đều không có chút sai sót nào. Điều đáng tiếc duy nhất là nho này mới chín một nửa chứ chưa chín hẳn, cho nên rượu được sản xuất ra hơi có vị chát!"
Trần Hạo thẳng thắn nói sự thật, Tô Cảnh Thành lại coi đó như một lời khiêu khích.
"Nếu anh Trần đã có kiến thức như vậy, thì anh nói xem trong mắt anh, loại rượu nào là hoàn hảo?", Tô cảnh Thành hỏi.
Trần Hạo thản nhiên nói: "Screaming Eagle Cabernet Sauvignon 92, bất kể là tiêu chuẩn về nho của năm đó hay là