"Phi Nhi, sao cháu hồ đồ quá vậy! Không đủ tiền thì chúng ta có thể thương lượng mà, có các cổ đông và nhà họ Lưu của ông ở đây, mọi người cùng nhau
góp một ít sẽ có thể giúp Bạch thị vượt qua cửa ải khó khăn này, tại sao cháu lại bí quá hóa liều mà đi vay nặng lãi thế này?", Lưu Phong chất vấn.
"Ông Lưu, không có gì đâu ạ, Bạch thị tạm thời vượt qua khủng hoảng tài chính là nhờ vào số cổ phần lúc trước và số vốn mà ông đã đổi về được mài", cô an ủi.
ỏng ta nhíu mày: "Nhưng sao không gì mà bỗng dưng người ta lại tìm tới cửa được!"
Lưu Gia Ấn lên tiếng: "Phi Nhi, chuyện này em thật sự quá ngốc, bọn cho vay nặng lãi là ai
chứ? Nợ tiền chúng thì rất có thể sẽ làm sập cả toàn bộ Bạch thị đấy!"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Trương Hủ, một trong số các cổ đông, nhíu mày nói: "Hôm nay tôi tới đây vốn là muốn nghe xem chủ tịch Bạch sẽ phân tích thế nào về tình hình gần đây của còng ty, ngoài ra tòi cũng muốn tìm hiếu thêm về chuyện bị rút đầu tư hàng loạt ở công ty, nhưng không ngờ lại nghe thấy tin tức này đầu tiên. Chủ tịch Bạch, bây giờ tôi thấy đây không phải là vấn đề về vốn hay rút đầu tư nữa mà là vấn đề về phương pháp kinh doanh! Chủ tịch Bạch, cô làm tôi thất vọng quá!"
Phương Thạc, cổ đòng hơi mập đang ngồi cạnh ông ta cũng lên tiếng: "Chủ tịch Bạch, tôi nghĩ thế này thì cô nên suy nghĩ kỹ lại rồi từ chức cho một người khác có tài lên làm chủ tịch đi!"
Nghe thấy mấy câu này, Lưu Gia Ấn chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, không giả mù sa mưa nói giúp như trước đây.
Lưu Phong cười nói: "Ban đầu ông đến đây là để ủng hộ Phi Nhi, nhưng cháu làm ông thất vọng quá! Nhà họ Lưu đã hết mình giúp cháu, tiền có thể đều cho hết, thế mà cháu lại ngu ngốc đi mượn bọn vay nặng lãi?
ông nghĩ cháu không hợp làm chủ tịch đâu, bên cạnh đó, ông cũng mong cháu hãy cho hội đông quản trị một lời giải thích!"
Bạch Phi Nhi phản đối: "Cháu không có!"
Lưu Phong hỏi: "Cháu không có thì tại sao bọn chúng cứ tới gây ầm ĩ thế? Cháu có biết không, ra tiệm cầm đồ vay chút tiền thì thôi cũng được đi, đằng này lại đi vay nặng lãi, nếu những còng ty khác biết được thì mặt mũi Bạch thị chúng ta biết đế ở đâu hả?"
Nói đến đây, ông ta dừng một lúc rồi nói tiếp: "Tôi cũng
đồng ý với việc Bạch Phi Nhi không thích hợp ngồi ở vị trí này nữa, hay chúng ta biểu quyết ngay tại đây đi!"
Ông ta vừa dứt lời thì đứng lên giơ tay đầu tiên.
Các cố đông nhìn nhau, Trương Hủ cũng đứng lên bày tỏ tán thành.
Khuôn mặt Bạch Phi Nhi nặng nề: "õng Lưu, ông đừng quên hiện tại nhà họ Bạch đang nắm trong tay số cổ phần đủ để hoàn toàn khống chế Bạch thị, cho dù hội đồng quản trị biếu quyết thế nào thì nhà họ Bạch cũng có quyền phủ nhận!"
ông ta khẽ mỉm cười: "Cô bé à, chắc là có một số việc cháu vẫn chưa biết đúng không? Lúc lấy đi cổ phần của cháu, nhà họ Lưu đã thu mua thêm, bây giờ bọn ông đã là cổ đông lớn nhất Bạch thị rồi, sở dĩ bọn ông luôn im lặng là vì nể tình bạn nhiều năm của ông và lão Bạch, vì cho rằng cháu thích hợp đảm nhiệm vị trí chủ tịch hơn Gia Ấn nhà ông, nhưng chuyện cháu đã gây ra hôm nay làm ông cực kỳ thất vọng!"
Nghe vậy, Bạch Phi Nhi ngẩn người, sau đó cười khẩy. Sợ là nhà họ Lưu đã lấy được cố phần của Bạch Minh Hợp và Bạch Trình Viễn rồi, từ hôm nay
Bạch thị phải bị đổi thành Lưu thị thôi.
Lưu Gia Ấn đứng dậy, cười híp mắt nói: "Phi Nhi, anh đã từng nói rằng ngày nào em ở công ty thì ngày đó anh vẫn