"Anh này, bên kia còn có rất nhiều vị trí, sao anh cứ phải làm phái nữ phải khó sự vậy? Anh làm như thế là rất không lịch sự!”, Chu Ngọc Hành nói.
Trần Hạo cứ như không nghe thấy Chu Ngọc Hành nói, chậm rãi lật tạp chí, còn như đang được đọc nội dung gì đó rất đặc sắc, mặt mày hớn hở!
Chu Ngọc Hành tức đến phát điên!
Nếu không phải có Lý Giai Ni ở đây, anh ta sớm cho người dạy dỗ Trần Hạo rồi.
"Tôi nói này, anh có chút văn hoá nào không vậy! Không nghe thấy tôi nói chuyện sao?”, Chu Ngọc Hành không tự chủ được cất cao giọng.
Trần Hạo cười buông tạp chí xuống, nghiền ngẫm nhìn Chu Ngọc Hành.
"Anh muốn xum xoe, không ai ngăn cản anh cả, chỉ cần không ảnh hưởng đến tôi, anh làm thế nào cũng được! Bên kia có rất nhiều vị trí, nếu như hai người cảm thấy sự tồn tại của tôi khiến hai người không thoải mái, thì hai người cũng có thể đổi vị trí mà!”, Trần Hạo bình tĩnh nói.
Lý Giai Ni nhìn Trần Hạo, không muốn quá lộ liễu, liền đứng dậy chuẩn bị đổi vị trí.
Chu Ngọc Hành thì không định để yên, sao có thể dễ dàng buông tha cho Trần Hạo như vậy chứ?
Anh ta cảm thấy, tên này đúng là không có ánh mắt, phải dạy dỗ một trận mới được!
Đúng lúc anh ta cũng có thể mượn việc này để chứng minh sức mạnh của nhà họ Chu trong tỉnh trước mặt Lý Giai Ni!
Có người đưa tới cửa, anh ta cũng không ngại lấy con kiến nhỏ bị mù này ra cúng tế đâu.
Chu Ngọc Hành biết rất rõ tình trạng của Lý Giai Ni, có người của ngành đặc biệt đi theo bảo vệ, đã chứng minh được sự an toàn của Lý Giai Ni rất quan trọng với quốc gia!
Anh ta gây sự, sẽ có thể mượn đề tài này để nói chuyện của mình. Chu Ngọc Hành càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh!
"Anh thật sự không đi?”, Chu Ngọc Hành cười lạnh hỏi.
Trần Hạo làm lơ, cầm lấy tạp chí lên xem lần nữa.
Chu Ngọc Hành nói: “Người đâu, lục soát anh ta, tôi nghi ngờ anh ta có ý đồ với cô Lý, anh ta xuất hiện ở đây nhất định là có nguyên nhân!”
Vừa nói xong, vệ sĩ của Lý Giai Ni không hề nhúc nhích, còn vệ sĩ của Chu Ngọc Hành thì làm bộ chuẩn bị tiến lên.
Ngay lúc Chu Ngọc Hành muốn dạy cho Trần Hạo một bài học, thang máy cách đó không xa dừng lại ở tầng một, một người đi ra khỏi thang máy nhìn về phía bọn họ, liền mỉm cười đi đến.
Nhìn thấy người tới, Chu Ngọc Hành lập tức nở nụ cười, nhanh chóng đi lên trước, tạm thời đặt chuyện của Trần Hạo sang một bên, cảm thấy giúp Lý Giai Ni gặp Hans quan trọng hơn.
Người tới chính là người mà Chu Ngọc Hành vẫn đang chờ.
"Chào chú Lâm!”, Chu Ngọc Hành lấy lòng đi lên, cung kính chào hỏi.
"Ngọc Hành à!" Người tới hơi ngây ra, hiển nhiên không ngờ rằng lại gặp được Chu Ngọc Hành.
Chu Ngọc Hành lại không chú ý tới vẻ mặt biến hoá nhỏ xíu này, vội vàng giới thiệu Lý Giai Ni: “Chú Lâm, đây chính là cô Lý Giai Ni cháu đã nói trong điện thoại lúc trước, cô ấy muốn gặp ông Hans một chút!”
Chu Ngọc Hành nói một đống, người tới lại có vẻ không quá muốn nghe: “Ngọc Hành! Có cái gì chờ lát nữa nói sau, chú còn có chút việc!”
Nói xong, người tới bỏ mặc Chu Ngọc Hành ở một bên, nở nụ cười đi đến chỗ Trần Hạo.
"Cậu Trần, sao cậu đến mà không gọi điện thoại cho tôi? Để tôi còn xuống đón cậu!”
Người vừa tới không phải là Lâm Thượng Văn thì còn là ai?
Lúc này, Chu Ngọc Hành choáng váng, Lý Giai Ni cũng kinh ngạc! Đám vệ sĩ đi theo bọn họ còn bất ngờ hơn!