Qua khoảng mười phút nữa, sau khi chắc chắn mình đã loại bỏ tám chín phần mười chất ứ đọng thì Trần Hạo hít sâu một hơi, quyết đoán rút kim châm ra rồi bình tĩnh cất nó lại vào trong túi.
Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, vậy là trị xong rồi à? Chỉ cần châm một cái?
Lưu Triết tỏ ra rất khó chịu: "Biết ngay anh sẽ bày trò để lừa gạt chúng tôi mà, đâm qua loa một cái rồi nói trị hết rồi là xong, dù sao đây cũng là chứng suy giảm trí nhớ ở người cao tuổi, sau này dù bệnh tái phát trở lại thì ông Hans cũng không tìm được anh đúng không?"
Trình Cảnh Lan lên tiếng: "Châm pháp này có phải châm Khai Vân hay không cần phải kiểm tra lại, hiệu quả trị liệu cũng cần phải xem lại! Cậu chắc chắn kiểu châm đó của cậu có tác dụng chứ?"
Trong thâm tâm ông ta cực kỳ không phục Trần Hạo, làm sao có thể chỉ đâm một cái rồi trị xong đơn giản thế được? Tuy nói thủ pháp dùng châm Khai Vân để đâm vào huyệt sinh tử của Trần Hạo vừa rồi đã khiến ông ta ngỡ ngàng, nhưng đúng như Lưu Triết nói, ai có thể khẳng định như thế đã chữa khỏi bệnh?
Trần Hạo không thèm để ý đến hai người, chỉ mỉm cười không nói gì.
Lúc này, Hans sau khi được anh châm cứu thì sờ cái túi bên trái của mình, sau đó lại sờ cái túi bên phải, chợt nhận ra mình nhớ rất rõ vị trí của những thứ mà mình thường xuyên quên.
Sau đó, ông ta trầm ngâm nhớ lại mình đã để vật quý giá nhất ở đâu.
Rồi nhớ lại một loạt các sự kiện cho tới chuyện hôm nay!
Hans giật mình phát hiện ra rằng tất cả những chuyện đã xảy ra từ sáng sớm hôm qua cho đến lúc này ông ta đều nhớ cực kỳ cặn kẽ.
Thần kỳ hơn là, một số ký ức mơ hồ trong quá khứ dường như cũng đang dần dần rõ nét.
Thế rồi, Hans lại nhận ra tâm trí của mình sáng sủa hơn trước đây rất nhiều, như thể ông ta đã trẻ đi hai mươi tuổi, trở lại lúc năm mươi tuổi vậy.
"Có tác dụng thật rồi! Hình như tôi hết bệnh rồi!", ông ta hào hứng bật thốt.
Điều... Điều này sao có thể? Trình Cảnh Lan sững sờ.
Lưu Triết cũng há hốc mồm: "Bệnh Parkinson mà cũng có thể trị được sao? Đây là Trung y hay tà ma quỷ quái gì thế?"
Trần Hạo lạnh lùng nhìn anh ta, châm chọc đáp lại cái người mới đây còn kiêu căng tự hào mình là người Mỹ: "Trung y lợi hại đến mức nào, đương nhiên người nước ngoài như anh không hiểu rồi".
Nghe vậy, Lưu Triết cảm giác má mình nóng rát. Câu châm biếm này của Trần Hạo khiến anh ta khó chịu hơn việc bị anh tát thẳng vào mặt nhiều!
Lưu Khánh mừng rỡ đi đến trước mặt anh: "Trần đại sư, tôi biết ngay cậu sẽ làm được mà!"
Trần Hạo đáp: "Ăn may thôi, có điều vẫn được hơn ai đó nhiều. Bách Thảo Đường... cũng chỉ như vậy thôi!"
Trình Cảnh Lan tức sôi máu: "Ngông cuồng!"
Trần Hạo nhếch mép, không để ý đến ông ta. Hans kích động lấy lòng anh: "Cậu Trần, tôi đã hứa những gì thì chắc chắn sẽ giữ lời. Trưa nay cậu đừng về nhé, tôi mời cậu bữa cơm Tây sang trọng nhất!"
Lâm Thượng Văn cười nói: "Đúng đấy, cậu Trần, trưa nay cùng đi với chúng tôi đi!"
Trần Hạo vừa mỉm cười vừa khoát tay từ chối: "Không cần đâu, tôi còn chút việc, mọi người ăn với ông Trình đi, ông ấy là chuyên gia giỏi nhất đến từ Đế Đô cơ mà!"
Trình Cảnh Lan tức đến nỗi mặt cũng tái xanh: "Không cần, ông Hans đã khỏi bệnh thì tôi cũng đi đây! Hừ!"
Dứt lời, ông ta giận đùng đùng bỏ đi, Lâm Thượng Văn có muốn níu lại cũng không kịp.
Chu Lập Hiên mỉm cười nói với Lâm Thượng Văn: "Không sao đâu, ông Trình khó tính thế đấy, già mấy chục tuổi rồi mà chẳng bình tĩnh được!"
Lâm Thượng Văn đành đáp lại bằng cách cười trừ.
Trần Hạo viết một toa thuốc cho Hans và dặn dò ông ta về thời gian uống thuốc, sau này anh sẽ đến khám lại lần nữa để chắc chắn bệnh đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi mới xin phép ra về.
Hans liên tục níu anh lại, khăng khăng phải mở tiệc cảm ơn Trần Hạo mới được nhưng cuối cùng vẫn bị anh khéo léo từ chối.
Cả đám người trong phòng đều muốn ra tiễn anh nhưng Trần Hạo không đồng ý.
Truyện đã được up full phần 1 trong nhóm thu phí rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé !!!.