"Làm gì thế hả? Trần đại sư là thần y mà tôi mời tới chữa bệnh cho bố tôi, vậy mà ông lại chặn không cho ông ấy vào, lỡ chậm trễ việc chữa bệnh cho bố tôi thì ông có gánh nổi trách nhiệm không?"
"Tôi...", Trương Minh Văn căm tức nhìn Trần Hạo, ông ta cực độ hoài nghi, thằng nhóc này đã dùng cách gì mà nhà họ Hạ lại tin tưởng đến thế?
Lúc này, trong lòng Hạ Hành Bắc đang cuống cuồng cả lên, nào có thời gian nói nhảm với loại kiến hôi như Trương Minh Văn. Cậu ấy phớt lờ Trương Minh Văn, đi tới trước mặt Trần Hạo và nói với vẻ mặt cung kính: "Trần đại sư, tất cả là tại tôi không suy xét chu toàn, đúng ra tôi phải sai người chờ sẵn ở cửa mới phải!"
Trần Hạo nhẹ nhàng xua tay: "Không sao!"
Hạ Hành Bắc khúm núm lấy lòng: "Trần đại sư, bố tôi đang ở trong đó, mời anh!"
Trần Hạo liếc nhìn Trương Minh Văn một cái rồi đi theo.
Thấy bọn họ đi về phía phòng bệnh cách ly, nỗi căm hận trong lòng Trương Minh Văn cứ tuôn ra ồ ạt.
Đánh tôi? Hừ! Tôi cũng muốn xem thử cậu sẽ có kết cục thế nào khi không chữa được bệnh cho Hạ Bách Lăng!
Trong phòng bệnh cách ly ICU, xung quanh Hạ Bách Lăng là một loạt các thiết bị.
Lúc này, nhịp tim, huyết áp và chỉ số vận chuyển oxy đều ở mức nguy hiểm, cứ thỉnh thoảng lại hiện lên vạch đỏ cảnh báo.
Thấy Hạ Hành Bắc cung kính đi theo Trần Hạo, những người trên hành lang vội vàng nhường đường, như đang tiến hành nghi thức chào đón trong một lối đi nhỏ vậy.
Trong đám đông có cả giáo sư Dương và học trò của ông ta.
Nhìn thấy Trần Hạo, giáo sư Dương lên tiếng hỏi: "Cậu Hạ, với tình hình của ông nhà lúc này mà mời Trung y tới thì..."
Trần Hạo nhìn giáo sư Dương bằng ánh mắt khinh miệt, anh ngắt lời: "Ông có ngon thì chữa đi!"
Khuôn mặt của giáo sư Dương đỏ bừng lên, ông ta cãi cố: "Đắc ý cái gì cơ chứ, ai cũng phải bó tay với tình trạng này thôi!"
Trần Hạo cười nhạo: "Không làm được thì im miệng lại đi, lát nữa tôi mà chữa được thì ông sẽ càng mất mặt hơn đấy!"
"..."
Ở cuối hành lang, Lưu Khánh đang nói chuyện với một ông lão có mái tóc hoa râm. Nhìn thấy Trần Hạo, Lưu Khánh tươi cười chào hỏi.
"Trần đại sư, rốt cuộc cậu cũng tới rồi!"
Trần Hạo thản nhiên gật đầu.
Ông lão ở bên cạnh Lưu Khánh thì nghi hoặc nhìn Trần Hạo, nói với vẻ khó tin: "Lão Lưu, đây là thần y Trần đại sư mà ông nói tới sao?"
Lưu Khánh gật đầu: "Đây chính là Trần đại sư, y thuật của cậu ấy cao siêu đến mức..."
Lưu Khánh đang định kể rõ tài năng của Trần Hạo cho ông lão ấy nghe, nhưng ông ta lại xua tay: "Không cần, lát nữa tôi sẽ tự xem!"
Vẻ mặt của ông lão ấy rất kiêu ngạo, hiển nhiên là không tin tưởng y thuật của Trần Hạo.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Theo sự hiểu biết của ông ta, muốn đạt tới trình độ cao trong y học thì phải học tập và rèn luyện mấy chục năm, còn người được gọi là Trần đại sư này thì lại quá trẻ.
Lưu Khánh hơi lúng túng: "Trần đại sư, ông đây là viện trưởng Trung y, Chu Lập Hiên!"
Trần Hạo chẳng buồn nhìn Chu Lập Hiên cái nào, chỉ gật đầu cho xong chuyện.
Nhìn thấy thái độ của Trần Hạo, Chu Lập Hiên càng cảm thấy bất mãn hơn.
Cách tấm kính trong suốt, Trần Hạo quan sát Hạ Bách Lăng ở trong phòng cách ly ICU, Hạ Hành Bắc vừa dẫn mẹ mình là bà Hạ tới.
Lúc này, khuôn mặt của bà Hạ đầm đìa nước mắt: "Trần đại sư, xin cậu... Xin cậu hãy cứu chồng tôi!"
Trần Hạo mỉm cười: "Bà không sợ tôi bị bệnh truyền nhiễm sao? Nhỡ đâu lây bệnh cho ông Hạ, làm sao tôi đền nổi!"
Nghe Trần Hạo nói vậy, bà Hạ khóc nấc lên, đâu còn vẻ gì là chua ngoa nữa.
"Trần đại sư, lúc trước tôi sai rồi, tại tôi không tốt, tôi đáng chết... Tôi không nên sỉ nhục cậu, tôi... Tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi cậu!"
Trần Hạo thầm nghĩ, bà Hạ chanh chua là thế, nhưng lại làm được đến mức này vì chồng, đủ để thấy bà ta cũng không phải kẻ xấu xa gì.
Bà ta không tin Trung y, có lẽ cũng có một phần lớn là vì danh tiếng bết bát của Trung y thời nay.
Trần Hạo xua tay, không để bà Hạ quỳ xuống: "Bà không cần làm thế, bà lớn tuổi rồi, làm sao tôi dám nhận! Tôi đã đồng ý với con trai bà thì nhất định sẽ không nuốt lời!"
Bà Hạ lau đôi mắt đẫm lệ rồi lùi lại, không dám quấy rầy Trần Hạo chữa bệnh.
Trần Hạo cẩn thận quan sát tình hình của Hạ Bách Lăng, sau đó nói với Hạ Hành Bắc: "Chuẩn bị một bộ kim bạc cho tôi!"
Hạ Hành Bắc mau chóng sai người đi lấy kim.
Trần Hạo lại tiếp tục sai sử: "Tôi cần vào phòng cách ly tiến hành châm cứu, tạm thời phải rút ống truyền dịch trên người bố cậu ra!"
Trần Hạo vừa dứt lời, đám bác sĩ Tây y xung quanh nháo nhào cả lên: "Thế thì làm sao mà được! Ông Hạ đang giữ mạng bằng cách truyền dịch, nếu rút ra thì chỉ nửa tiếng là sẽ nhắm mắt xuôi tay!"
Trần Hạo nói một cách tự tin: "Chưa đến nửa tiếng là tôi đã làm ông ấy hồi phục lại rồi!"
Đám bác sĩ Tây y không tin: "Làm thế thì mức rủi ro cao lắm, không được!"
Trần Hạo cười lạnh: "Không được? Vậy các ông có ý kiến gì hay không?"
"..."
Đám bác sĩ Tây y nghẹn họng, ý kiến hay? Bọn họ mà có cách thì liệu có cần chờ Trần Hạo tới cứu không? Có cách thì bọn họ đã áp dụng rồi!
Thấy không ai lên tiếng, Trần Hạo khinh thường nhìn bọn họ một lượt: "Xem ra các ông không có cách gì nhỉ? Nếu thế thì ngoan ngoãn đứng đó mà xem tôi chữa bệnh!"
Dứt lời, Trần Hạo vươn tay ra, định vặn tay nắm của cửa phòng cách ly.
Chu Lập Hiên lập tức giữ Trần Hạo lại: "Cậu có chắc chắn không hả?"
Trần Hạo mỉm cười, nói với Chu Lập Hiên: "Chẳng lẽ không chắc thì không chữa nữa hả?"
"Vậy tôi có thể hỏi xem cậu định dùng phương pháp châm cứu nào không?"
Trần Hạo cười một tiếng: "Sinh Tử Châm!"
Chu Lập Hiên đứng chết trân tại chỗ, Sinh Tử Châm!
Đây là phương pháp châm cứu chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, là kỹ thuật tuyệt đỉnh mà y tiên Du Phụ đã dùng để khởi tử hồi sinh mấy lần trong thời cổ.
Phương pháp châm cứu này đã thất truyền mấy ngàn năm, tình cờ có một lần Chu Lập Hiên biết đến nó trong một quyển sách cổ, không ngờ trên đời lại có người biết phương pháp châm cứu này!
Lưu Khánh trêu chọc: "Bây giờ ông biết sự lợi hại của Trần đại sư rồi chứ?"
Chu Lập Hiên lập tức thay đổi thái độ, không còn sự khinh miệt lúc đầu nữa: "Cậu trai trẻ, đây là Tử Lôi Châm gia truyền của nhà tôi, tôi cho cậu mượn nó, hi vọng cậu có thể chữa khỏi bệnh cho Hạ Bách Lăng!"
Trần Hạo mỉm cười nhận lấy bộ kim châm: "Cám ơn!"
Hành động cho mượn kim của Chu Lập Hiên khiến ấn tượng của Trần Hạo về ông ta tốt hơn nhiều.
Mặc dù ông lão này khá cao ngạo, nhưng đặt y đức lên hàng đầu, chỉ muốn tốt cho bệnh nhân, ăn đứt đám bác sĩ Tây y đang mong anh thất bại, đang chờ chế giễu anh ở ngoài kia.
Sau khi vào phòng, Trần Hạo rút các thiết bị trên người Hạ Bách Lăng ra, y tá cũng tháo ống truyền dịch ra theo yêu cầu của nhà họ Hạ.
Sau khi khử trùng cho kim, vút vút vút, anh đâm ba kim liền, kim nào cũng rất chuẩn xác, tất cả đều là những huyệt đạo nguy hiểm.
Trong mắt người bình thường, Trần Hạo đâm ba kim như vậy cũng không có gì, nhưng lại làm nỗi lòng của Lưu Khánh và Chu Lập Hiên dậy sóng.
Chỉ có bọn họ mới nhìn ra được sự chuẩn xác tuyệt diệu trong ba kim này.
Với những huyệt đạo nguy hiểm như vậy, cả Chu Lập Hiên và Lưu Khánh đều không dám thử, bởi vì nó cần mức độ chính xác quá cao, chỉ cần lệch đi một li cũng sẽ tạo ra hiệu quả hoàn toàn khác biệt. Nhất là kim thứ ba đâm vào Huyệt Thiên Đình, chỉ cần lệch đi chút xíu là Hạ Bách Lăng sẽ chết ngay tại chỗ, vậy mà Trần Hạo lại đâm ba kim liền một lúc, không lệch một li nào, trình độ như thế này còn hơn cả những bậc thầy hàng đầu trong nước.
Chu Lập Hiên kinh ngạc đến mức đờ người ra, Lưu Khánh thì quan sát một cách mê mẩn.
Đâm ba kim xong, Trần Hạo nín thở tập trung tinh thần, sau đó đâm mười ba kim liền một lúc, khiến Lưu Khánh và Chu Lập Hiên ở bên ngoài sợ nhảy cẫng.
"Quỷ Môn Thập Tam Châm! Đâm mười ba kim liền!"
"Phương pháp châm cứu này có thể gọi là kỹ năng thần thánh đó!"
Giờ phút này, đám bác sĩ Tây y bên ngoài cũng rất chấn động.
Trong cái nhìn của bọn họ, cách đâm kim như chơi đồ của Trần Hạo còn lóa mắt hơn cả các diễn viên biểu diễn tài năng đặc biệt trên sân khấu.
Giờ phút này, Hạ Hành Bắc và bà Hạ đều nắm chặt bàn tay, hi vọng kỳ tích xuất hiện.
Không ai biết rằng, nhà họ Hạ có thể mời được Trần tiên nhân tới giúp, được quan sát Trần tiên nhân chữa bệnh là vinh quang đến mức nào.
Nếu là bốn năm trước, một kim của Trần tiên nhân trị giá mấy chục triệu đô, vậy mà những đại gia khắp thế giới còn đổ xô tới.
Trần Hạo đâm mười sáu kim liền cho Hạ Bách Lăng, giá cả của mười sáu kim này đã gần bằng với tổng tài sản của nhà họ Hạ rồi.
Chỉ có thể nói rằng Hạ Bách Lăng vẫn chưa tận số, nhà họ Hạ cũng có số may.
Sau khi đâm Quỷ Môn Thập Tam Châm, Trần Hạo hít sâu một hơi, lấy ra cây kim to nhất trong bộ Tử Lôi Châm.
Ngoài cửa, lòng bàn tay của Chu Lập Hiên ướt đẫm mồ hôi.
Trong bộ Tử Lôi Châm gia truyền của nhà ông ta, cây kim đỉnh nhất chính là cây kim to nhất có tên là Lôi Châm.
Chu Lập Hiên đã ngâm mình trong phương pháp châm cứu gia truyền quá nửa đời người, nhưng ông ta chưa bao giờ dám lấy Lôi Châm ra.
Còn Trần Hạo thì lại hờ hững cầm Lôi Châm lên, chuyện ấy khiến Chu Lập Hiên chấn động tột độ.
Khóe miệng của Trần Hạo khẽ nhếch lên, anh giữ cây kim trên không trung mấy chục giây, sau đó đâm vụt xuống.
Hự! Trần Hạo vừa đâm kim vào, Hạ Bách Lăng ở trên giường hít sâu một hơi.
Giờ phút này, đôi mắt ông ấy trợn trừng lên, vẻ mặt vặn vẹo, như đang phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp lắm.
Ở bên ngoài, trong mắt Hạ Hành Bắc chỉ toàn sự lo lắng, bà Hạ thì sốt ruột đến mức rơm rớm nước mắt.
Trần Hạo đâm kim sâu hơn, chỉ chớp mắt đã tìm ra nơi bị tắc nghẽn trong mạch máu của Hạ Bách Lăng.
Bụp! Tiến hành Sinh Tử Châm được khoảng nửa phút, trong thân thể của Hạ Bách Lăng truyền ra tiếng vang rất nhỏ.
Vừa rồi Hạ Bách Lăng còn có phản ứng, nhưng lúc này ông ấy bỗng nằm oặt xuống giường, đôi mắt đang mở to cũng nhắm nghiền lại.
Nhìn thấy cảnh ấy, Chu Lập Hiên giật mình: "Không ổn, ông ấy tắt thở rồi!"
Lưu Khánh than nhẹ một tiếng: "Có lẽ đây là số mệnh của lão Hạ rồi!"
Mẹ con nhà họ Hạ thì đờ đẫn cả người.
- ------------------