Nhưng hắn vừa mới đi được một bước thì đã bị Trần Hạo cười tà ác ngăn lại.
Lục Bách Vạn lập tức đổ mồ hôi lạnh, trong lòng hốt hoảng, hỏi: “Cậu Trần...”
Không đợi Lục Bách Vạn nói hết lời, Trần Hạo đã âm hiểm cười, dựng một ngón tay lên ra dấu im lặng với hắn, “Cứ nghe tiếp đi...”
Lục Bách Vạn bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, tự trách bình thường quá nuôi chiều đứa em gái này, để con bé không biết trời cao đất rộng!
Mà lúc này ở trong phòng, Giang Ngạo Tuyết tức đến mức đỏ cả mắt, nếu đổi lại là người phụ nữ có tính tình yếu đuối nào đó, chắc chắn bây giờ đã khóc như mưa rồi, nhưng Giang Ngạo Tuyết lại kiên cường chịu đựng!
“Tôi nhắc lại lần nữa, tôi và Trương Hưng không có quan hệ gì cả, trước kia không có, sau này lại càng không!”, Giang Ngạo Tuyết nói.
Lục Kiều cười nói: “Cô chỉ có thể đảm bảo mình không nhớ nhung anh ta, nhưng có có thể đảm bảo được anh ta không nhớ nhung gì cô không? Trương Hưng là ai tôi biết rõ, cho dù mọi chuyện giống như cô nói, nhưng anh ta đưa cho cô hợp đồng như vậy, đã chứng minh anh ta đang tìm kiếm cơ hội rồi!”
Giang Ngạo Tuyết cắn môi: “Làm phiền rồi, tạm biệt”.
Nói xong, Giang Ngạo Tuyết muốn đi, Lục Kiều lại ngăn cô ấy lại: “Đi? Tôi còn chưa nói hết đâu! Người đàn ông mà tôi nuôi, những người phụ nữ khác đừng nói đến việc nhớ thương, nhìn một chút cũng không được, anh ta coi trọng người khác cũng không được. Cô cảm thấy rất tủi thân sao? Muốn trách thì trách cô xui xẻo đi! Bây giờ cô có thể cút được rồi! Điều kiện hợp đồng vừa rồi, cho dù lúc này cô có nghĩ kỹ thì cũng không còn cơ hội nữa đâu!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!