Giang Ngạo Tuyết lại chuyển ánh mắt về phía ngoài cửa sổ lần nữa, nghĩ thầm, anh có bản lĩnh, tổng giám đốc Bạch ưu tú xinh đẹp, theo lý mà nói hẳn là rất xứng đôi! Nhưng từ bao giờ chuyện tình yêu chỉ cần điều kiện xứng đôi bên ngoài là được đâu?
Nhưng mà Giang Ngạo Tuyết chỉ yên lặng nói ở trong lòng, không nói ra khỏi miệng!
Nghĩ tới những điều này, Giang Ngạo Tuyết lại cảm thấy mình rất buồn cười, mình còn một đống chuyện chưa giải quyết xong, thế mà lại nhớ tới chuyện của người khác.
"Hôm nay đừng đến Bạch thị nữa, tôi đưa cô về nhà!”, Trần Hạo nói.
Giang Ngạo Tuyết không phản đối!
Cô ấy cảm thấy mình nên nghỉ ngơi một chút, trong lòng rất mệt mỏi!
Sau khi Trần Hạo đưa Giang Ngạo Tuyết về nhà, lúc chuẩn bị quay lại đến Bạch thị, nửa đường nhận được của điện thoại Phượng Loan.
"Sao thế, lại có việc?”, sau khi kết nối cuộc gọi, Trần Hạo liền cười hỏi.
Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của Trần Hạo, Phượng Loan giận mà không làm gì được.
"Anh phải biết rõ là, Lý Giai Ni vẫn chưa rời khỏi Hải Dương, nhiệm vụ bảo vệ của anh cũng chưa kết thúc!”, Phượng Loan nói.
"Tôi biết mà! Nhưng bên cạnh cô ta còn có mấy người mà, nếu lúc nào tôi cũng ở bên cạnh bảo vệ, còn cần mấy người làm gì nữa? Tôi đang cho mấy người cơ hội chứng minh mình đấy!”
Một câu trêu chọc của Trần Hạo khiến để Phượng Loan bên kia điện thoại chỉ muốn cúp máy luôn!
Tên này quá đáng ghét, nói lời dễ nghe thì sẽ chết sao? Chỉ biết chọc vào nỗi đau của người khác.
Mấy ngày nay tiếp xúc với Trần Hạo, thật ra sự kiêu ngạo bởi vì Bá Đồ trong lòng Phượng Loan đã bị Trần Hạo chà đạp gần hết rồi.
Cô ta cũng biết tính cách của Trần Hạo là thích mềm không thích cứng, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.
"Buổi tối hôm nay Lý Giai Ni muốn tham gia một bữa tiệc tối, cô ta hy vọng anh có thể đi bảo vệ, hơn nữa chỗ tiệc tối lại có nhiều người, rất dễ xảy ra nguy hiểm... Chúng tôi cũng hy vọng anh có thể đến!”
Phượng Loan cố gắng tỏ ra lịch sự, lại không nghĩ rằng, cô ta còn chưa nói xong đã bị Trần Hạo ngắt lời.
"Không có vấn đề gì, gửi thời gian địa điểm cho tôi là được rồi!”
"A...”
Phượng Loan ngây ra, nghĩ thầm Trần Hạo dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ? Đồng ý ngay lập tức?
"Cứ như vậy đi, tôi còn có chuyện, cúp trước!”, Trần Hạo nói xong liền cúp máy.
Phượng Loan ngơ ngác: “Alo alo... Tút tút tút!”
Nghe tiếng máy bận truyền đến trong điện thoại, Phượng Loan vừa tức, lại vừa cảm thấy kỳ quái!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!