“Đừng nói rằng là cô định rủ tôi đi uống rượu tiếp chứ? Trưởng phòng, tôi là nhân viên của cô chứ không phải bạn nhậu của cô đâu đấy!”
Trần Hạo mỉm cười trêu chọc, anh muốn làm cho Giang Ngạo Tuyết thả lỏng tinh thần một chút nhưng không nghĩ tới lại chẳng có tí hiệu quả nào, Giang Ngạo Tuyết vẫn còn đang thất thần, bị người ta trêu chọc cũng không xấu hổ hay tức giận gì cả!
“Tôi chỉ muốn có một người để trò chuyện thôi!”, một lúc lâu sau Giang Ngạo Tuyết mới nói.
“Ha ha! Không thành vấn đề, ai bảo tôi trông giống như một người anh trai tri kỷ vậy chứ!”, Trần Hạo cất điện thoại di động vào trong túi quần rồi đứng dậy.
Cuối cùng thì Giang Ngạo Tuyết cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy chỉ nhợt nhạt thoáng qua.
Lúc sau, hai người cùng nhau đi xuống dưới hầm để xe, Giang Ngạo Tuyết lái xe ra khỏi thành phố.
Hiện tại, tâm trạng của Giang Ngạo Tuyết vô cùng tồi tệ, cả một quãng đường chỉ im lặng lái xe, có lúc còn mất tập trung, Trần Hạo ngồi bên cạnh lại lấy điện thoại di động ra nghịch.
Nhưng thật ra, không phải là anh đang chơi điện thoại, mà là sau khi đi ra ngoài, tiểu đội Chiến Thần vẫn luôn âm thầm đi theo anh đã gửi cho anh một tin nhắn, nói rằng có người đang theo dõi bọn họ! Hơn nữa, thủ đoạn theo dõi còn rất cao siêu.