Dưới sân khấu, Tiêu Nhất Phi mê say vì giọng hát của Trần Hạo, giờ phút này trong mắt cô ấy, anh vô cùng quyến rũ, hơn nữa lại biến điều không thể thành có thể một lần nữa!
Lúc này, Trần Hạo trên sân khấu giống như có ánh sáng chói lọi vây quanh, lóa mắt như vậy.
Người đại diện Phương Đình cũng bị giọng hát của anh làm cho kinh ngạc, rất lâu sau mới phản ứng lại được, biết rõ trước mắt, việc cứu vãn sân khấu quan trọng hơn, vội vàng thông báo cho những người khác: "Biên đạo múa... Mau lên sân khấu phối hợp! Cứu vãn sân khấu..."
Sau khi cô ta ra lệnh, nghệ sĩ múa lên sân khấu, hiệu quả ánh sáng bắt đầu, hệ thống nước đá khô hoạt động, trên sân khấu có khói trắng bay lên, giống như cảnh trên cõi tiên.
Năm tháng như nước chảy, liếc mắt nhìn qua. Bao nhiêu năm tháng, nhẹ nhàng bâng quơ. Quanh đi quẩn lại, giữa anh và em... Trần Hạo dùng giọng hát kể ra, Tô Hâm Dao không kiềm chế được múa uyển chuyển phối hợp.
Hai người biểu diễn trên sân khấu, lộng lẫy.
Khán giả say mê nhìn hai người trên sân khấu, trong mắt chậm rãi dâng lên ánh nước!
Tiếng ca có cảm giác hình ảnh quá mạnh, khiến những người xem dường như đang đặt mình vào một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ!
Theo tiếng hát của anh, ca khúc dần dần đi lên cao trào, khán giả bên dưới thưởng thức như say như mê, có người che mặt khóc nức nở, có người ngẩn ra nhớ lại, bài hát của Trần Hạo khiến họ nhớ lại quá khứ, đang nhớ lại họ của trước đây.
Fans ca nhạc tự phát vung vẩy thỏi phát sáng theo nhịp điệu, dàn nhạc tập trung biểu diễn, cố gắng hết sức phối hợp với đàn dương cầm của anh, hy vọng làm thật hoàn mỹ.
Tất cả mọi người xung quanh đều bị sức cuốn hút của Trần Hạo ảnh hưởng mà buông thả bản thân, hồi ức, tưởng nhớ, cảm động!
Sau khi anh tấu một khúc đàn ngẫu hứng như nước chảy xong, đột nhiên tiếng đàn im bặt! Dàn nhạc theo đó cũng ngừng trình diễn.
Toàn bộ sân khấu chỉ còn lại Tô Hâm Dao đang múa, cuối cùng nàng tiên cũng dừng múa, chậm rãi nghiêng người nhìn về phía Trần Hạo.
Ánh mắt anh giờ phút này đang nhìn về phía xa xăm nào đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngay khi khán giả dưới sân khấu không kiềm chế được nữa, không hy vọng ca khúc này kết thúc ở đây.
Câu cuối cùng của ca khúc cũng vang lên, Trần Hạo không hát, mà lại nói, dùng giọng nói vô cùng có từ tính kia nói: "Nếu như... Còn có nếu như!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!