Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của Trần Hạo, trong lòng Tào Nghĩa Phong chỉ muốn chửi đờ mờ.
Trước khi đến đây, anh ta đã nghe ngóng từ người ở Bạch thị mà mình quen biết, biết được Trần Hạo đang ở Bạch thị!
Kết quả anh ta đến Bạch thị, lại được cho biết là Trần Hạo vừa ra ngoài xong!
Tào Nghĩa Phong dẫn người đuổi theo xuống tầng, vừa vặn nhìn thấy anh và Giang Ngạo Tuyết lái xe rời đi.
Anh ta dẫn người đuổi theo, lại bị cắt đuôi, phải tìm người hỏi thăm mới biết được Trần Hạo tới Diệc Hiên!
Tào Nghĩa Phong vô ý thức cảm thấy anh cố ý dẫn mình tới đây, tìm người lại bị người dẫn đi cả một đường như dắt chó, cậu ấm như anh ta có thể thoải mái mới là lạ.
Bây giờ, Tào Thanh Nguyên đang ở khu công nghiệp năng lượng mới Hải Dương, buổi lễ khởi công sắp bắt đầu, bố anh ta lại nói mình phải mời Trần Hạo và Bạch Phi Nhi đến dự, đặc biệt là Trần Hạo, cho nên dù có không thoải mái thì cũng phải nhịn, bởi vì anh ta là người đến mời.
"Anh Trần, hôm nay là buổi lễ khởi công của khu công nghiệp năng lượng mới Hải Dương, bố tôi bảo tôi đến mời anh, hay là bây giờ chúng ta đi luôn?”, Tào Nghĩa Phong thấy thời gian không còn nhiều, liền nói thẳng ra.
Nghe anh ta nói như thế, Giang Ngạo Tuyết ngây ra, đương nhiên cô ấy có biết chuyện khu công nghiệp sắp khánh thành, vốn dĩ trong buổi khánh thành cũng có một chỗ của Bạch thị, nhưng bởi vì đang bị Chu Trị Bình nhằm vào, Bạch thị bị gạch khỏi danh sách khách mời, buổi sáng Bạch Phi Nhi còn đang phiền lòng vì chuyện này đây, không ngờ nhanh như vậy mà đã có người tới cửa mời rồi.
Trần Hạo nói: “Xin lỗi cậu Tào, tôi bề bộn nhiều việc, chắc là không đi được, anh nhắn lại với ông Tào hộ tôi, cứ nói sau này rảnh rỗi tôi sẽ mời ông ta uống rượu xin lỗi!”
Tào Nghĩa Phong đen mặt, nghĩ thầm, mẹ nó, cho rằng mình ai chứ, bố tôi tự mình mời anh mà anh còn không nể mặt à?
Đương nhiên, anh ta cũng không ngại với kết quả này, dù sao Tào Nghĩa Phong đã đến theo yêu cầu của bố mình rồi, về phần Trần Hạo có đi hay không, cũng không phải là chuyện anh ta có thể quyết định. Ở trong lòng Tào Nghĩa Phong, không đi càng tốt!
Anh ta nghĩ đến đây thì cười thầm trong lòng, đang muốn tạm biệt, bỗng nhiên có một đám cảnh sát vọt từ ngoài cửa vào, Chu Ngọc Hành vênh vang đắc ý đứng ở chính giữa.
Thấy anh ta hùng hổ đi vào cửa hàng, Trần Hạo liền cười: “Cậu Chu, ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy?”
Chu Ngọc Hành thấy anh ở đây thì cười càng đắc ý hơn.
“Hừ! Trần Hạo, anh cũng ở đây sao, đúng là trùng hợp!”, anh ta nói xong, liền đưa mắt ra hiệu cho cảnh sát ở một bên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!