Ngay khi Tập Phong đang chìm đắm trong nghi vấn, Sư Hoàng Minh lên tiếng.
“Anh Trần, viên Thiên Châu này là đồ Bá Đồ đặc biệt tìm kiếm giúp anh!”
Tập Phong nghe thế vừa sợ hãi vừa khó chịu, cậu ta nhớ lại vì giành được viên Thiên Châu này, Bá Đồ đã mất đi hai cao thủ, cậu ta cảm thấy thật không đáng giá.
Bá Đồ đã tốn nhiều công sức như vậy mới lấy được đồ, giờ lại tặng không cho người ta, mà còn là một thanh niên nhìn qua rất bình thường ư? Tại sao chứ? Dựa vào cái quái gì?
Tập Phong không ngờ rằng điều làm cho cậu ta bất ngờ hơn là, Trần Hạo chỉ chợt ngạc nhiên trong chốc lát thôi, sau đó không còn quan tâm đến viên Thiên Châu này nữa, còn thuận tay đẩy lại trả cho Sư Hoàng Minh.
“Đừng chơi trò này với tôi, tôi không phải là lính đánh thuê!”, Trần Hạo nói.
Nghe thế, Sư Hoàng Minh cười gượng: “Là do Bá Đồ đường đột rồi, nhưng Bá Đồ rất cần sự giúp đỡ của anh Trần!”
Tập Phong nghe vậy vô cùng khó chịu.
Trần Hạo cười nói: “Anh Sư, anh làm vậy không đúng lắm đâu, chuyện Bá Đồ không giải quyết được là vấn đề của Bá Đồ các anh, nếu mỗi lần Bá Đồ gặp vấn đề, đều cầm quà đến nhờ tôi ra tay ư, vậy không phải tôi bị các anh làm phiền sao? Anh cho rằng một lần tôi ra tay chỉ đáng giá một viên Thiên Châu này à?”
Tập Phong ngồi bên cạnh nghe anh nói thế, mặt mày cậu ta dữ tợn, khao khát nuốt chửng Trần Hạo cũng có.
Bá Đồ vì viên Thiên Châu này đã bỏ ra biết bao nhiêu rồi? Giờ lại bị Trần Hạo coi thường như rác rưởi ư?
Điều này còn chưa tính, Sư Hoàng Minh còn tự hạ thấp bản thân chỉ thiếu việc quỳ gối cầu xin, mà anh còn làm bộ coi kinh, Trần Hạo có tư cách gì giả vờ trước mặt Bá Đồ chứ? Trần Hạo coi Bá Đồ họ là gì?
Thấy Tập Phong sắp bùng nổ, Sư Hoàng Mình dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ta kiềm chế mình lại.
Tập Phong chỉ đành cố nén cơn tức trong lòng, không phải là do cậu ta sợ Trần Hạo, mà là do cấp trên nhiều lần dặn dò cậu ta.
Sư Hoàng Minh nói: “Anh Trần, tôi biết anh có điều băn khoăn, không thích dính dáng đến chuyện của Bá Đồ, nhưng tôi có thể cam đoan với anh, chỉ cần anh đồng ý trợ giúp thì Bá Đồ sẽ không làm phiền anh nữa!”
Trần Hạo nói: “Anh hiểu nhầm rồi, tôi không sợ bị cuốn vào những chuyện khác, chẳng qua tôi cảm thấy, Bá Đồ các anh hở tí là đến tìm tôi, thù lao có phải hơi khiêm tốn hay không? Nếu thật sự là do các anh không có tài cán, chi bằng nhường vị trí thủ lĩnh Bá Đồ cho tôi là tốt rồi, vậy tìm tôi giúp đỡ sẽ đường đường chính chính hơn đấy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!