"Sao mà đủ được? Người ta muốn Tử Hàm chiều em cả một đời!”, Hà Thi Vân mập mờ cười một tiếng.
Hai người ve vãn nhau, đều có mục đích riêng mà mình phải đạt được!
Điều quỷ dị là nhìn hai người có vẻ như đang thể hiện tình cảm, nhưng trong lòng lại đồng thời căm hận nhớ tới Trần Hạo, hận không thể rút gân lột da anh ra.
Càng kì lạ chính là, hai người còn chưa suy nghĩ xong, đã nhìn thấy một người ung dung đi vào cửa khách sạn, không phải Trần Hạo thì là ai?
"Tử Hàm, là em hoa mắt hay thật sự là Trần Hạo? Sao anh ta lại tới đây?”, Hà Thi Vân nói.
"Em không hoa mắt đâu, thật sự là tên khốn kia! Xem ra anh ta đến đây chào đón cô Murayama thay nhà họ Bạch!”, sau khi Từ Tử Hàm nhìn thấy Trần Hạo, lập tức nghĩ đến mình có quan hệ gì với người được tiếp đón lần này, trong mắt liền lóe lên nụ cười nhạt trên nỗi đau của người khác.
Sao Hà Thi Vân có thể không biết ánh mắt này của Từ Tử Hàm có ý gì, hai người nhìn nhau cười một tiếng, đều cảm thấy đây đúng là một cơ hội để dạy dỗ Trần Hạo.
Từ Tử Hàm nhằm vào Trần Hạo là vì mình, mà Hà Thi Vân muốn dạy dỗ Trần Hạo, ngoại trừ bởi vì mình ra, còn vì anh trai đã mất tích.
Hà Nham Đông bốc hơi khỏi thế giới, đến bây giờ cảnh sát còn chưa có kết luận, Hà Thi Vân thì vẫn cho rằng chuyện này có liên quan đến anh.
Mà Trần Hạo đứng ở cửa lại thấy kinh ngạc vì trong khách sạn lại có nhiều người đang trông mong chờ đợi, sau đó anh liền đi về chỗ thang máy, nhưng lại bị Từ Tử Hàm và Hà Thi Vân chặn lại.
"Ơ! Đây không phải người ở rể nhà họ Bạch sao? Sao thế, anh cũng tới gặp cô Murayama à?”, Hà Thi Vân quái gở hỏi.
Trần Hạo nghe vậy thì sững sờ, không ngờ sẽ gặp được Hà Thi Vân, Từ Tử Hàm ở đây.
Chỉ nhìn hành động của hai người, Trần Hạo liền biết bọn họ đến để khiêu khích, nhưng mà ở trong mắt Trần Hạo, hai người chỉ là con kiến thôi, căn bản không cần phải để ý, liền lạnh nhạt cười một tiếng, không thèm trả lời mà nhanh chóng đi sang bên cạnh.
Kết quả Từ Tử Hàm lại chặn ở một bên khác: “Muốn gặp cô Murayama sao? Trần Hạo, hay là anh cầu xin tôi đi? Có lẽ tôi sẽ nể mặt chúng ta quen biết mà để cô Murayama gặp anh một lần, nếu không chỉ cần một câu của tôi thôi, sẽ có thể khiến anh biến mất khỏi danh sách gặp mặt!”
Từ Tử Hàm kiêu ngạo nhìn chằm chằm Trần Hạo, trong lòng tràn đầy cảm giác ưu việt.
Không phải anh rất giỏi sao? Anh cứ đắc ý xem nào?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!