Trần Hạo bình tĩnh đứng dậy, chắp tay đi ra ngoài.
Murayama Otoha khúm núm đuổi theo: "Chủ nhân, để Otoha ra tiễn!"
Anh gật đầu: "Được".
Tiêu Nhất Phi ngơ ngác đi theo, nhìn Murayama Otoha rồi theo Trần Hạo ra ngoài.
Murayama Otoha một mực cúi đầu tiễn đến tận nơi, mãi đến khi hai người vào thang máy mới dám rời đi.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Tiêu Nhất Phi yêu kiều nắm cổ áo Trần Hạo, nhón chân dựa sát vào anh, hung dữ hỏi: "Cậu chàng của tôi, cậu còn chuyện gì chưa nói với tôi vậy?"
Trần Hạo hỏi lại: "Chuyện gì là chuyện gì? Cái gì nên biết đã cho cô biết hết rồi".
"Không đúng!"
"Sao lại không đúng?"
"Tại sao cô ấy lại tỏ ra khúm núm với cậu đến thế? Chỉ vì cậu có tiền sao? Không thể nào, cô ấy cũng có tiền. Người của dòng họ Takeda mà lại như một con chó chết nói lôi đi là lôi đi, rõ ràng cô ấy mới là chủ sở hữu chân chính của Dược phẩm Takeda thế mà lại vô cùng kính trọng cậu, còn luôn miệng gọi chủ nhân! Trần Hạo, cậu đã làm gì cô ấy vậy?", Tiêu Nhất Phi tuôn một tràng.
Trần Hạo gượng cười, đang định trả lời thì cô ấy nở nụ cười càng lẳng lơ hơn, dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực anh: "Cậu chàng của tôi, cậu cho chị đây xem thủ đoạn đã dùng với cô ấy đi!"
"Là sao?", Trần Hạo bị sự thay đổi xuất thần của Tiêu Nhất Phi làm cho sững sờ.
"Còn hỏi lại tôi? Một người phụ nữ gọi một người đàn ông là chủ nhân, hơn nữa đó còn là phụ nữ nước Tịch, tôi biết ngay cậu đã làm chuyện gì vô nhân đạo với cô ấy rồi!", tuy Tiêu Nhất Phi không nói rõ nhưng ánh mắt đã mị hoặc như nước.
Trần Hạo đen mặt.
Cô ấy nói tiếp: "Cậu chàng của tôi, có muốn nghe yêu tinh gọi cậu là chủ nhân không..."
"Hự..."
Trần Hạo hít sâu một hơi, vừa lúc thang máy cũng đến tầng một, anh nhanh chân ra ngoài, sau lưng vang lên tiếng cười duyên của Tiêu Nhất Phi.
Không lâu sau, hai người lên xe, anh lái xe về.
Còn Tiêu Nhất Phi thì vừa lên xe đã ngủ thật sâu, không hỏi thêm câu nào liên quan đến Murayama Otoha.
Trần Hạo bất đắc dĩ liếc mắt nhìn người phụ nữ kia, sao anh lại không biết cô ấy nói những lời kỳ quặc kia là đang ngỏ lời, điều mà anh vừa muốn biết vừa không muốn biết được?
Cô gái yêu tinh này rất thông minh.
Trần Hạo đưa Tiêu Nhất Phi về Cửu Khúc rồi đến Bạch Thị.
Bộ phận sales vẫn mỗi người bận rộn công việc của mình như thường lệ, anh vào vị trí của mình, sắp xếp lại trong đầu chuyện xảy ra trên hội nghị thượng đỉnh và suy nghĩ xem thân phận chủ tịch Quỹ y tế mới này sẽ mang đến cho Cửu Khúc lợi ích gì. Giờ ăn cơm cũng sắp đến.
Trần Hạo gọi điện thoại đặt đồ ăn ngoài, người trong bộ phận sales đã liên tục ra ngoài dùng bữa nhưng anh vẫn không thấy Giang Ngạo Tuyết đâu.
Thấy Tiểu Hà giải quyết giấy tờ xong cũng chuẩn bị ra ngoài, Trần Hạo gọi với theo.
"Tiểu Hà, trưởng phòng đâu? Cô ấy không ăn sao?"
"Anh Hạo à? Hôm nay trưởng phòng không đi làm", Tiểu Hà đáp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!