"Trước kia, tao còn nghĩ rằng anh Trần chỉ nói một câu đã có thể giúp Giang Chiến Thiên chấn chỉnh thế giới ngầm La Thành là một người lợi hại lắm, ai ngờ chỉ là một thằng nhãi ranh có gan mà không có đầu óc! Ha ha! Tao bảo mày tới một mình thế mà mày tới một mình thật!"
Bát Gia nói xong, đám côn đồ xung quanh cười ầm lên, ánh mắt đầy sự khinh thường.
Trần Hạo liếc mắt nhìn bốn phía, lạnh lùng hỏi: "Cô ấy đâu?"
"Ha ha! Giờ mà còn có thời gian quan tâm đến con đàn bà của mày à, tao thấy mày nên lo cho bản thân đi đã!", vẻ tàn khốc hiện lên trong mắt Bát Gia.
"Trần Hạo... Anh đi mau! Bọn chúng gài anh đấy...", cách đó không xa truyền đến tiếng la của Giang Ngạo Tuyết, nhưng chưa kịp nói xong thì cô ấy đã bị đánh vào gáy, ngất đi.
Sau khi chắc chắn Giang Ngạo Tuyết vẫn an toàn, Trần Hạo nhìn Bát Gia: "Hẹn tao tới đây là sai lầm lớn nhất cuộc đời mày!"
"Phịch!", dứt lời, anh đi từng bước một đến gần hắn ta.
"Chán sống rồi...", tên tay chân đang đứng bên cạnh không ngờ Trần Hạo dám chủ động xông lên, giận dữ quát, cầm dao lên.
Nhưng ngay sau đó, con dao gã vừa cầm trong tay lại bị anh nắm lấy một cách kỳ lạ.
Gã còn định chửi mắng nhưng chợt nhận ra mình không phát ra được tiếng nào, một vết máu xuất hiện trên cổ, máu tươi phun ra dữ dội.
Nét mặt Bát Gia sa sầm hẳn, hắn ta hoàn toàn không nghĩ rằng Trần Hạo lại dám ngông cuồng ra tay trước.
"Lên! Cản thằng ranh này lại cho tao!", Bát Gia quát, tuy bị khí thế của Trần Hạo làm cho giật mình nhưng dù sao hắn ta cũng từng đi qua nhiều cuộc chém giết tàn khốc trong giang hồ, chỉ sửng sốt một lúc rồi lấy lại được bình tĩnh ngay.
Mấy chục tên cầm dao tranh nhau xông lên.
Trần Hạo lạnh nhạt vẫy tay phóng hai luồng sáng bạc mập mờ đến, hai cái đầu lập tức rơi xuống trước mặt Bát Gia.
"Còn dám ngang ngược nữa à, mày chán sống rồi!", hắn ta giận dữ hét lên.
Trần Hạo lại vung tay, trong nháy mắt như có cả chậu máu tươi hắt lên tường, mùi tanh tràn ngập trong không khí.
"Lên hết, luân phiên mà đánh, có mệt cũng phải đánh chết nó!", Bát Gia gầm lên, đồng thời lùi về phía sau và giấu mình bên cạnh lão già đến giờ phút này vẫn nhắm mắt mà đứng.
Trần Hạo bước chân về phía trước, ánh dao giữa không trung dệt thành một cái võng ánh bạc không ngừng cắt qua mọi thứ, máu tươi phun vào không khí như những đóa hoa diễm lệ, mùi tanh nồng lan rộng làm cho người ta buồn nôn, đắm chìm trong nỗi kinh hoàng!
Tiếng kêu la thảm thiết, tiếng búa đập nát da thịt, xương vỡ vụn, âm thanh "phụt phụt" khi máu phun ra kết hợp với nhau như một bản giao hưởng trầm bổng du dương.
Khung cảnh xung quanh đã biến thành địa ngục, với máu tươi làm nền, Trần Hạo như thần, như quản ngục, oai phong không ai có thể vùi dập nổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!