Nói xong, Trần Hạo không để ý đến những người khác mà đi đến một góc ngồi xuống vị trí huấn luyện viên của mình, bắt chéo chân đốc thúc tiểu đội huấn luyện.
Vương Đĩnh vô cùng oán hận, có cảm giác lồng ngực mình lúc này như một trái lựu đạn bị châm kíp nổ vậy, sẽ nổ tung bất cứ lúc nào!
Diêm Diệu Dương thân với Vương Đĩnh nhất, biết hắn ta đang nghĩ gì nên vội vàng kéo ra khỏi sân huấn luyện.
Sau khi những người kia đi, Trần Hạo lấy điện thoại ra gọi cho Sư Hoàng Minh.
"Lần này tôi nể mặt anh nên chỉ tát thằng cha kia thôi đấy, nhắc nhở người sau lưng Vương Đĩnh chọn một cái nghĩa địa nào tốt một chút đi, có vẻ ông ta sẽ không chịu để yên đâu, dám trêu vào tôi nữa là lấy ra dùng!"
Trong điện thoại, Sư Hoàng Minh nghe vậy thì cạn lời thật lâu.
"Anh Trần, tôi thay mặt Vương Đĩnh xin lỗi anh, tính tình ông ta trẻ con thế đấy, nếu còn trêu vào anh thì mong anh hãy nương tay!"
"Để xem tâm trạng thế nào đã", Trần Hạo thản nhiên đáp.
Sư Hoàng Minh ở đầu dây bên kia bị lời của anh chặn họng, không biết nên nói gì cho phải.
"Đúng rồi! Anh cũng khéo thật, sao mà giải quyết được vụ xử phạt nhanh thế?", Trần Hạo hỏi.
Sư Hoàng Minh trả lời: "Chuyện này không phải do tôi đâu, sao mà tôi có khả năng khiến nhiều bộ phận như thế cùng ký tên được!"
Trần Hạo như có điều suy nghĩ, mỉm cười: "Ồ! Có ai để mắt đến tôi à?"
Sư Hoàng Minh nói: "Anh Trần xuất sắc như thế, ai mà không xem là báu vật chứ!"
"Bớt nịnh đi! Cúp máy đây!"
Nói rồi Trần Hạo cúp điện thoại, trên mặt hiện lên vẻ ngẫm nghĩ, biết kế hoạch của Lý Vân Dương bước đầu tiên đã thành công rồi!
Các thành viên trong tiểu đội ở bên cạnh loáng thoáng nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của Trần Hạo, lòng càng phục vị huấn luyện viên này sát đất.
Chỉ một cú điện thoại đã có thể làm cho nhiều bộ phận cùng ký tên, thế lực quá lớn!
Một bên khác, Vương Đĩnh và những người khác ra khỏi sân huấn luyện rồi tụ tập lại với nhau, trong lúc nhất thời không biết nên mở lời thế nào, sắc mặt ai nấy đều âm trầm, bầu không khí áp lực đến tận cùng, quá khác biệt so với lúc họ hùng hổ đến đây diễu võ giương oai.
Nhớ lại vẻ đắc ý vừa rồi của Trần Hạo, sự phẫn uất hiện lên trong mắt Lâm Bình: "Ông Vương đừng lo, hôm nay ông bị bẽ mặt, khi khác tôi nhất định sẽ lấy lại mặt mũi về cho ông, các bộ phận cùng ký tên thì có sao? Chỉ cần chúng ta tìm ra được chứng cứ xác thực là có thể lật ngược tình thế rồi!"
Trương Nhất Hàng cũng khuyên: "Cậu ta chẳng qua chỉ là một huấn luyện viên nhỏ bé mà thôi, còn làm gì được chúng ta? Quân tử báo thù mười năm cũng không muộn!"
Vương Đĩnh âm trầm hút thuốc, cơn phẫn nộ trong lòng không cách nào dằn xuống nổi: "Cái thằng chó chết đó, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cậu ta!"
Lâm Bình nói: "Đúng là quá quắt mà, chúng ta nghĩ cách thử xem, tôi không tin..."
Chưa kịp nói hết thì điện thoại reo lên, ông ta thấy cấp trên gọi đến bèn vội bắt máy, sau khi cuộc gọi được kết nối, bên trong lập tức truyền đến tiếng mắng đầy giận dữ của lãnh đạo.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!