Rất nhanh, Bạch Phi Nhi đã nhận được tin tức, biết được người gây sự lần này lại là nhà họ Du ở Ma Đô thì càng đau đầu hơn!
Mà Trần Hạo giải quyết xong những chuyện này, vừa tới văn phòng, đang chuẩn bị bật máy tính lên, điện thoại lại reo vang, là Tần Nam vừa mới về Hương Giang trước đây không lâu gọi tới.
"Tại sao lại là ông?”, sau khi kết nối điện thoại, Trần Hạo lạnh nhạt hỏi một câu.
"Chí Tôn, công ty Hương Giang của chúng ta gặp phải phiền toái rồi!”, Tần Nam trịnh trọng nói.
Trần Hạo nghe được tin tức này, lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Nói một chút xem đã xảy ra chuyện gì!”
"Tư cách đầu tư trong nước và tiền vốn của Tần Thị bị người ta điều tra, nghe nói có người nghi ngờ bối cảnh và tiền bạc của Tần thị không trong sạch! Tôi vẫn còn đang liên lạc, sở dĩ gọi điện thoại cho cậu là vì tôi cảm thấy việc điều tra này không rõ nguyên nhân! Nghĩ đến gần đây Tần Thị không kết thù kết oán với ai, ngược lại là Bạch Thị không ngừng gặp phiền phức, chỉ sợ việc điều tra này là nhằm vào Bạch Thị!”
Nghe xong phán đoán của Tần Nam, Trần Hạo liền ăn ngay nói thật: “Đúng là đến vì Bạch Thị, đối thủ không đơn giản, là nhà họ Du!”
"Nhà họ Du ở Ma Đô?”
"Đúng thế!”
"Tại sao người nhà họ Du lại nhằm vào Bạch Thị? Tôi có chút quan hệ với nhà họ Du, nếu không tôi nghe ngóng cho?”, Tần Nam nói.
Trần Hạo nói: “Không cần, ông đừng quan tâm đến chuyện của Bạch Thị, đi xử lý vấn đề tư cách đầu tư của Tần Thị đi!”
"Vâng, Chí Tôn!”
"Tôi cúp máy trước!”, anh nói xong liền tắt điện thoại đi.
Sau khi cúp máy, ngón tay của Trần Hạo nhẹ nhàng vuốt ve điện thoại, ánh mắt nghiền ngẫm.
Lúc anh đang suy nghĩ ý đồ gây chuyện lần này của nhà họ Du, điện thoại lại vang lên.
Lần này là Phượng Loan của Bá Đồ gọi tới, nhìn thấy hai chữ Phượng Loan lấp loé trên màn hình điện thoại, Trần Hạo có chút hứng thú nhận cuộc gọi.
Vừa bắt máy, bên trong liền truyền đến giọng nói có chút bất mãn của Phượng Loan.
"Trần Hạo, tôi có cái này muốn đưa cho anh, bây giờ tôi đang ở trong quán cà phê đối diện với Bạch Thị mấy người! Chờ anh đó! Tút tút tút...”
Phượng Loan nói xong thì cúp máy, làm cho Trần Hạo phải ngây người ra, buồn cười nhìn điện thoại, sau đó anh mới đứng dậy xuống tầng.
Rất nhanh, Trần Hạo đã đi tới quán cà phê đối diện Bạch Thị không xa, Phượng Loan đã ngồi trong góc chờ trước, trên bàn bày hai cốc cà phê mà cô ta đã gọi sẵn.
Trần Hạo cười nhạt đi đến trước mặt Phượng Loan, sau khi ngồi xuống, cô ta liền lấy một phần tài liệu từ trong túi xách bên cạnh ra, đẩy lên trước mặt anh.
"Đây là cái gì?”, Trần Hạo buồn bực hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!