Anh thoải mái ngồi lên giường Phượng Loan, nhìn thẳng vào cô ta nói: “Không phải là cô nên cảm ơn tôi sao? Tại sao lại dùng ánh mắt vui sướng khi người khác gặp hoạ nhìn tôi như thế này?”
Phượng Loan nói: “Anh có biết anh ta là ai không? Anh thật sự không sợ đắc tội anh ta, rước thêm phiền phức cho bản thân à?”
Trần Hạo cười nói: “A! Sẽ không phải là cô đang diễn tiết mục lạt mềm buộc chặt với anh ta đó chứ? Nếu thật sự là như vậy thì để tôi ra ngoài nói rõ ràng với anh ta, nói rằng cô chỉ đang thử thách anh ta mà thôi!”
Dứt lời, Trần Hạo thực sự đứng dậy, đi thẳng ra phía ngoài cửa.
Phượng Loan trợn trắng mắt, thầm nghĩ, tên khốn này đang tính toán cái gì vậy? Có người con gái nào dùng chính sự trong trắng của mình để chơi trò lạt mềm buộc chặt với người yêu không?
Nhưng cô ta thật sự sợ Trần Hạo sẽ làm thật nên lập tức đứng dậy ngăn cản anh.
Sự chán ghét của Phượng Loan đối với Tả Phong Hàn là phát ra từ tận đáy lòng, vô cùng chán ghét! Khó khăn lắm mới diễn xong vở kịch này, sao có thể để mọi chuyện trở thành công cốc?
Ai ngờ chưa đợi cô ta ngăn cản, Trần Hạo đã đột nhiên xoay người lại, mỉm cười xấu xa.
Khi nãy anh nói ra ngoài giải thích chỉ là muốn đùa giỡn Phượng Loan mà thôi!
Nhưng Trần Hạo không nghĩ tới, cô ta lại thực sự đuổi theo, hơn nữa lại còn vội vàng như vậy. Giờ đây, tình cảnh của hai người tựa như Phượng Loan đang chủ động nhào vào lồng ngực anh, thể hiện sự yêu thích, nhớ nhung.
Phượng Loan đột nhiên cảm thấy trên cơ thể xuất hiện thêm một bộ phận không thuộc về mình, đó chính là một bàn tay to lớn xấu xa!
“Anh sờ ở đâu vậy…”, theo bản năng, âm thanh của Phượng Loan có chút lớn, tựa như là quát lên.
Trần Hạo sửng sốt, nhưng sau đó trong đầu lại hiện lên một trò đùa dai, anh lớn tiếng đáp lại: “Đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng một chút!”
Đối với hai người ở trong phòng, lời nói này chẳng có gì phải để trong lòng. Nhưng khi rơi vào tai Tả Phong Hàn đang ngồi ngoài phòng khách thì lại giống như sấm sét giữa trời quang!
Rầm! Rất nhanh sau đó, bên ngoài truyền đến âm thanh đóng của đầy giận dữ!
Nghe được câu trả lời của Trần Hạo và âm thanh đóng cửa ở bên ngoài, Phượng Loan mới cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của anh!
Không khí lắng động hồi lâu, cô ta quên luôn việc nhắc nhở Trần Hạo bỏ tay ra.
Trần Hạo không biết là ngốc thật hay giả vờ ngốc, bàn tay vẫn không hề nhúc nhích.
Sau một hồi ngây người, lúc này Phượng Loan mới phản ứng lại, nổi giận nhìn anh: “Bỏ ra, nếu không tôi chặt nó cho anh xem!”
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Nhìn không ra, nhỏ như vậy nhưng cảm giác cũng không tệ lắm!”
Phượng Loan buồn bực không thôi, trong lòng chửi rủa anh hàng trăm lần, sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
“Anh đã cố tình chọc giận anh ta như vậy thì trong lòng cũng phải chuẩn bị tốt, Tả Phong Hàn không phải loại người đơn giản!”, cô ta đỏ mặt nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!