Tiêu Nhất Phi nói: “Anh Trương yên tâm, lần sau, tôi sẽ không cho anh cơ hội như thế này nữa đâu!’
Trương Nguyên mỉm cười nhìn Tiêu Nhất Phi: “Ý của em là, lần sau nếu như nhìn thấy một nhà máy thuốc khác sẽ lập tức mua ngay?”
Dứt lời, vẻ trào phúng trên mặt anh ta lại càng thêm rõ nét: “Nhất Phi? Chẳng lẽ em còn không biết năng lực của nhà họ Trương sao? Em có thể tránh được tai mắt của nhà họ Trương, trong tình huống anh không biết gì mua một nhà máy thuốc khác hay sao? Đối thủ của em chính là Trương Nguyên! Đừng mơ mộng hão huyền nữa!”
Sau khi buông những lời này, Trương Nguyên dời ánh mắt về phía Trần Hạo: "Tại sao cậu không nói gì? Có phải là không biết phải nói gì đúng không? Giận lắm chứ gì? Nhưng lại vô cùng bất lực? Đây chính là nhà họ Trương, một mình cậu hoàn toàn không có cách nào sánh bằng con quái vật khổng lồ, một sự tồn tại mạnh mẽ đến mức khiến cho cậu cảm thấy tự ti!"
Lúc này, sắc mặt anh ta lộ ra vẻ kiêu ngạo của người thắng lợi, nhìn Trần Hạo khinh bỉ giống như thiên thần đang nhìn một con giun vậy.
Tiêu Nhất Phi không nhìn nổi nữa rồi, thân thiết khoác chặt tay anh.
"Trần Hạo, chúng ta đi thôi!"
Sắc mặt Trương Nguyên vênh váo: "Chán chường rời đi à? Kém cỏi vậy sao? Trần Hạo, không phải cậu ghê gớm lắm sao?"
Lưu Dân Dự cũng không nhìn nổi cảnh tượng này nữa rồi, đang chuẩn bị nói gì đó thì Trần Hạo lại lên tiếng: "Ai nói là tôi sẽ rời đi?"
Tiêu Nhất Phi choáng váng, nói: "Còn ở lại để làm gì?"
Trương Nguyên tiếp tục chế giễu nói: "Ở lại để nhìn tôi ký kết à? Thuận tiện tôi mời mọi người uống trà, cũng tiện nói với các người một chút, tương lai nhà họ Trương phát triển Dân Dự như thế nào, ví dụ như, chế tạo thuốc viêm gan B vân vân chẳng hạn?"
Đối mặt với sự đe dọa của anh ta, Tiêu Nhất Phi rất giận dữ, kéo Trần Hạo đi nhưng kéo mãi anh vẫn không nhúc nhích, cô ấy nhìn sang thấy sắc mặt Trần Hạo bình tĩnh thản nhiên, cười tủm tỉm hỏi Trương Nguyên: "Anh Trương ra vẻ xong chưa?"
"Ra vẻ sao? Ha ha, cậu Trần biết nói đùa quá nhỉ? Trương Nguyên tôi đứng trước mặt con kiến như cậu, cần gì phải ra vẻ chứ? Tôi biết cậu có chút tiền! Nhưng mà thời buổi này, tiền không quyết định được thắng hay thua, chỉ có hoàn cảnh gia đình, quyền lợi và quan hệ xã hội mới là yếu tố quan trọng của việc thành hay bại!", Trương Nguyên vừa nói vừa cười, cuối cùng lộ ra gương mặt thật khoe khoang của anh ta.
Trương Nguyên cảm thấy lúc này Trần Hạo vẫn còn cố gắng chống đỡ làm màu với anh ta, quả thật là đầu óc bị nước vào.
Ai ngờ, Trần Hạo chẳng qua chỉ thờ ơ nói: "Anh ra vẻ xong rồi thì đến lượt tôi! Nói thật, tôi thật sự không thích chơi đùa theo kiểu làm bộ làm tịch kia của anh, tôi thích kiểu làm màu bất ngờ không đoán trước được hơn, chẳng qua, đám đần độn như các anh thường xuyên giơ mặt đến gần tôi để gợi đòn, tôi cũng chẳng còn cách nào!"
Trần Hạo nói xong, ánh mắt nhìn về phía Lưu Dân Dự: "Ông chủ Lưu, bây giờ ông có thể nói cho anh Trương biết, nhà máy thuốc này là của ai rồi!"
Trương Nguyên nghe anh nói xong, bật cười ha ha, nói trước:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!