"Nhà máy thuốc Dân Dự của tôi đã được bán cho anh Trần của Cửu Khúc rồi!"
"Cái gì? Ông lặp lại lần nữa?", con ngươi Trương Nguyên trợn tròn.
Ban đầu Trương Nguyên cảm thấy Lưu Dân Dự đến đây cũng là lúc anh ta vả mặt Trần Hạo thật hăng hái, ai ngờ mắt thấy chuyện sắp thành công, kết quả ngược lại, ông ta liên kết với Trần Hạo hung hăng vả cho anh ta một cái thật vang.
"Anh Trương, anh đừng giận, sau này tôi sẽ giải thích với anh, nhà máy thuốc này... Tôi cũng là... Ai! Dù sao, bây giờ Dân Dự đã là của anh Trần rồi!'
Lưu Dân Dự chẳng biết làm sao muốn giải thích rõ ràng, nhưng vừa nghĩ đến những người vừa mới đàm phán chuyển nhượng với mình, ông ta lại nuốt những lời định nói vào họng, chỉ có thể kể lại đúng sự thật một lần nữa.
Trương Nguyên nghe vậy, tức giận đến mức hận không thể xé ông ta thành từng mảnh.
"Trước đó ông nói chỉ bán nhà máy thuốc cho nhà họ Trương chúng tôi, nhưng bây giờ lại bán cho người khác, ông đùa cợt nhà họ Trương như vậy, đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?", sắc mặt anh ta lạnh lẽo.
Lưu Dân Dự muốn giải thích, nhưng lại thật sự không dám nói ra là ai gây ra chuyện này!
Nhưng ông ta muốn chết trong yên bình đấy! Người đến tìm ông ta đã nói rõ không được để lộ ra ngoài, làm sao dám trái lời chứ!
Lúc này chỉ có thể nuốt hết oán giận của mình xuống!
Lưu Dân Dự vô cùng hối hận, lúc đó sau khi ông ta đồng ý với Tiêu Nhất Phi xong, không chấp nhận lời đề nghị của Trương Nguyên nữa, thì bây giờ mọi chuyện cũng sẽ không hành hạ mình đến chết đi sống lại như vậy! Ông ta là điển hình cho câu nói tự làm tự chịu!
Trương Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Coi như các người ghê gớm, có điều chuyện này sẽ không kết thúc như vậy đâu, trò chơi còn dài mà? Cuối cùng, ai còn cười được mới thật sự là người thắng cuộc!"
Ném xuống mấy câu này xong, sắc mặt anh ta lạnh lẽo định bỏ đi, ai ngờ lại có giọng nói của Trần Hạo vang lên sau lưng.
"Anh Trương? Chán nản rời đi như vậy sao? Không ở lại ngồi uống trà một lát à?", anh cười tủm tỉm nói.
Nghe vậy, Trương Nguyên suýt nữa lảo đảo ngã chết, Trần Hạo đang trả lại anh ta những câu mà mình vừa nói lúc trước.
Trương Nguyên quay đầu lại hung dữ trợn mắt lườm anh, để lại một ánh mắt hãy đợi đấy rồi nhanh chóng bước đi.
Nhưng Trần Hạo vẫn nói tiếp: "Anh Trương? Nếu anh ở lại, tôi còn chuẩn bị cho anh xem thật kỹ Cửu Khúc chúng tôi tiếp nhận Dân Dự như thế nào mà? Thuận tiện cũng muốn trò chuyện tán gẫu với anh về chuyện của anh với ngân hàng tư nhân bí mật!"
Ầm! Khi Trần Hạo nói câu trước, Trương Nguyên vẫn còn có thể chịu đựng được, nhưng khi nói ra câu tiếp theo, chân anh ta mềm nhũn ngã xuống.
Trong lòng Trương Nguyên vô cùng kinh ngạc! Làm sao tên khốn này lại biết đến chuyện của mình với ngân hàng tư nhân bí mật?
Sau khi kinh ngạc trong nháy mắt, ánh mắt anh ta nhìn về phía Trần Hạo trở nên độc ác.
Thấy Trương Nguyên ngã xuống, Lưu Dân Dự đã cảm thấy đây là cơ hội làm dịu đi quan hệ giữa ông ta và Trương Nguyên, nhanh chóng bước đến đỡ anh ta dậy.
Trương Nguyên tàn bạo gạt tay Lưu Dân Dự ra, tự mình đứng dậy: "Ông cút ngay!"
Sau đó, anh ta nhìn chằm chằm Trần Hạo, trong con ngươi lộ vẻ nham hiểm khó đoán: "Cậu biết cái gì?"
"Tôi chỉ nói bừa mấy câu thôi, anh Trương, anh sợ hãi đến vậy sao?", Trần Hạo cười hì hì gian manh nói.
"Cậu... Được, cậu đợi đấy cho tôi, chúng ta còn chưa xong đâu!", Trương Nguyên lạnh lùng để lại câu này xong, bước nhanh rời khỏi Dân Dự.
Tiêu Nhất Phi kinh hãi nhìn Trần Hạo một lúc lâu, không biết nói gì cho phải.
Anh nói: "Có bất ngờ không? Có ngạc nhiên vui mừng không?"
"Là khiếp sợ đã được chưa?", cô ấy quyến rũ nũng nịu liếc nhìn Trần Hạo.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!