Trong đầu cô ấy nghĩ thầm vất vả lắm mình mới có cơ hội ở riêng với đại thần, kết quả lại bị cái tên Tề Tiểu Minh này phá hỏng, tên này gắn thiết bị định vị trên người mình à? Sao ở đâu cũng có cái bản mặt anh ta vậy?
Nghĩ đến đây, bóng đèn trong đầu Lâm Vũ Nặc loé sáng, đôi mắt sáng lên, trong đầu cô ấy nghĩ, thấy đúng lúc, hay là mình lấy đại thần làm lá chắn chút vậy!
Sau khi quyết định, Lâm Vụ Nặc đang định lên tiếng thì Trần Hạo như biết trước, anh nói: “Tôi là bạn của Vũ Nặc! Tôi là Trần Hạo!”
Tề Tiểu Minh mỉm cười lộ ra vài phần ngạo mạn, tự giới thiệu mình: “Tôi là Tề Tiểu Minh, là Phó chủ nhiệm Phòng thí nghiệm của giáo sư Vương Thiên Minh ở Cửu Khúc!”
Trần Hạo nói: “Rất hân hạnh được gặp anh!”
Tề Tiểu Minh kiêu ngạo gật đầu, thuận tiện quan sát Trần Hạo từ đầu đến chân: “Tôi đến Cửu Khúc được một thời gian nhưng sao lại không gặp anh ở phòng thí nghiệm vậy, anh đến đây nộp đơn xin việc à?”
Lâm Vũ Nặc nghe Tề Tiểu Minh hỏi thế, cô ấy buồn cười, còn Trần Hạo thì không biết phải trả lời sao.
Tề Tiểu Minh thấy anh im lặng, anh ta tự nhận định là Trần Hạo ngầm đồng ý, ánh mắt càng thêm kinh thường, nãy giờ anh ta luôn ở xung quanh trộm quan sát hai người, phát hiện ra Lâm Vũ Nặc rất để ý Trần Hạo, nên anh ta nghĩ Trần Hạo là bạn trai của cô ấy.
Vào lúc này, anh ta cảm thấy Trần Hạo dựa vào quan hệ với Lâm Vũ nặc mới đến Cửu Khúc xin việc, hơn nữa, hình như còn chưa xin được, trong lòng anh ta tràn đầy sự ưu việt, nhìn Trần Hạo bằng nửa con mắt.
Tề Tiểu Minh cho rằng đây chính là đặc ân mà ông trời ban cho mình, đúng dịp có người ở đây so tài với mình trước mặt Lâm Vũ Nặc, để cô ấy biết ai mới là người xứng đôi vừa lứa với mình.
Trong đầu anh ta nghĩ thoáng qua những điều này, nói với Lâm Vũ Nặc: “Vũ Nặc, chuyện lần trước anh nói với em, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Lâm Vũ Nặc ngạc nhiên, mỗi lần Tề Tiều Minh tìm mình nói chuyện, cô ấy chỉ trả lời qua loa cho xong, sao nhớ nổi lần trước anh ta đã nói gì với mình chứ!
Mà chẳng qua, mục đích của Tề Tiểu Minh khi nói vậy chỉ để tìm cơ hội cho bản thân thể hiện sự hơn người, vốn không cần câu trả lời của Lâm Vũ Nặc, lời này là nói cho Trần Hạo nghe thôi.
Thế nên, anh ta chưa đợi cô ấy đáp lời thì đã nói tiếp.
“Vũ Nặc, tuy Cửu Khúc không tồi, nhưng quy mô quá nhỏ, hầu hết các dự án thí nghiệm có trình độ lạc hậu, ở đây, người trẻ rất khó học tập được những kỹ năng thực thụ, nếu em thật sự yêu thích ngành nghề này thì cân nhắc Viện nghiên cứu Thái Tây mà anh nói lần trước đi, Viện nghiên cứu Thái Tây là một trong mười viện nghiên cứu lớn nhất nước Hoa, lúc này họ đang tuyển nhân viên đấy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!