Tề Tiểu Minh giễu cợt: “Bởi vì tiền lương ở Cửu Khúc cao thôi!”
Trần hạo nói: “Vậy ý anh là ông chủ Cửu Khúc là thằng ngu lắm tiền nhiều của à?”
Tề Tiểu Minh ngạo mạn nói: “Tôi không có nói thế nhé, đó là anh nói! Tuy Cửu Khúc hơi nhỏ, nhưng dự án mà tôi với giáo sư Vương Thiên Minh đang dẫn đầu nghiên cứu khá thú vị! So với quyền lợi Cửu Khúc cho tôi thì tôi càng coi trọng cơ hội hợp tác với các ông lớn! Tất nhiên là tiền lương ông chủ Cửu Khúc cho cũng rất tuyệt vời!”
Lâm Vũ Nặc vốn dĩ không thích Tề Tiểu Minh, sau khi nghe anh ta đánh giá, cô ấy càng có ác cảm với anh ta hơn, cô ấy lười đáp lại anh ta mà xoay người định rời đi với Trần Hạo.
Tề Tiểu Minh thấy Lâm Vũ Nặc không cho là đúng, anh ta liên tưởng đến việc cô ấy vừa mới tốt nghiệp gần đây, trong đầu vẫn ôm ấp bao mộng tưởng và hy vọng như một tấm chiếu mới chưa trải sự đời.
Anh ta mỉm cười tiếp tục khoe khoang, biện pháp này anh ta đã dùng qua rất nhiều lần, sau cùng có thể lừa gạt cô gái mình coi trọng lên giường, anh ta tin tưởng Lâm Vũ Nặc cũng không phải là ngoại lệ.
“Vũ Nặc, em đừng cho là anh đang khoác lác trước mặt em, trước kia, thầy anh từng là nhân vật có máu mặt ở phòng thí nghiệm Thái Tây, chỉ cần em đồng ý, anh nói một câu là có thể giúp em đến Thái Tây, đến đó, cho dù là quyền lợi hay kiến thức học được cũng hơn Cửu Khúc!”
Tề Tiểu Minh nói đến đây, Trần Hạo càng hoài nghi.
Từ lời của tên này thì có vẻ như anh ta lăn lộn ở Thái Tây không tệ lắm, tuy Trần Hạo không hiểu biết nhiều về phòng thí nghiệm nhưng anh cũng có nghe nói phòng thí nghiệm của Viện nghiên cứu y học Thái Tây rất tuyệt vời.
Ở đó, người bình thường có vót nhọn đầu cũng không chen lọt, mà Tề Tiểu Minh bảo anh ta chỉ cần nói một câu là có thể giúp Lâm Vũ Nặc vào Thái Tây, hơn nữa, trông anh ta không giống đang giả vờ giả vịt.
Nếu anh ta lăn lộn không tệ ở Thái Tây thì sao lại nghĩ đến Cửu Khúc để kiếm nhiều tiền chứ?
Nghĩ đến đây, Trần Hạo tươi cười gài bẫy Tề Tiểu Minh: “Thì ra ở Thái Tây anh trâu bò như vậy? Liệu anh có thể giới thiệu giúp tôi không?”
Tề Tiểu Minh thấy anh như bị dọa sợ, anh ta càng đắc chí hơn, được nước nói tiếp: “Nể mặt anh là bạn bè của Vũ Nặc, tôi có thể nói giúp anh vài câu!”
Tề Tiểu Minh không nói trắng ra nhưng cũng đã tỏ ý rất rõ. Anh ta đang ám chỉ rằng chuyện Trần Hạo có đến Thái Tây được hay không thì phải phụ thuộc vào việc anh có biết cách làm người hay không.
Trần Hạo giả vờ nịnh nọt nói: “Vậy tôi và Vũ Nặc nhờ cả vào anh Tề đấy!”
Anh ta thấy Trần Hạo nhún nhường, tâm trạng bay bổng như trên mây vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!