Trần Hạo không phục, cố tình khiêu khích: “Nghiên cứu của thầy Kiều đang là hạng nhất trong nước, không phải anh cũng chỉ là Phó chủ nhiệm của giáo sư Vương Thiên Minh à? Theo những gì tôi biết, không phải nghiên cứu của ông ấy cũng chỉ là tiên phong ở trong nước thôi sao? Trâu bò cái gì chứ, đợi đến khi tôi biểu hiện tốt ở chỗ giáo sư Kiều Vân thì lúc nào cũng có thể thăng chức thành Phó chủ nhiệm, cùng cập bậc với anh đấy! Mắc gì chỉ xứng làm học trò của anh! Anh có tư cách đó hả?”
Tề Tiểu Minh nghe thế, càng tức tối hơn, anh ta nghĩ nếu không cho tên này biết thế nào là lễ độ thì Trần Hạo sẽ cho rằng mình là một cọng hành lá.
Điều làm anh ta khó chịu chính là mặt Lâm Vũ Nặc còn đầy sự sùng bái nhìn Trần Hạo, điều này khiến lửa ghen thiêu đốt cả người anh ta.
Không phải chỉ là một chức tổ trưởng thôi à? Sao có thể so sánh với bố mày chứ? Fuck you!
Tề Tiểu Minh nghĩ đến đây thì không còn giữ bình tĩnh nữa.
“Trước kia, tôi từng nghiên cứu những dự án lớn ở Thái Tây!”, anh ta không nhịn nổi tiết lộ một chút tình hình, anh ta cảm thấy thể diện của mình như bị vứt hết xuống cống khi bị một tên hèn hạ như Trần Hạo khinh thường.
Trong mắt Trần Hạo loé lên vài tia sáng gian xảo, anh chờ mãi câu nói này của Tề Tiểu Minh.
“Đừng nói khoác nữa, dự án lớn gì chứ, nếu như anh làm dự án lớn ở Thái Tây thì mắc gì phải hạ thấp bản thân đến Cửu Khúc, theo tôi biết, danh tiếng của giáo sư Vương Thiên Minh không nhỏ, nhưng nghiên cứu ông làm không phải là hàng đầu ở Cửu Khúc, nói gì có thể giúp chúng tôi tìm việc được ở Thái Tây chứ? Tôi cũng ngu thật, suýt nữa là tin rồi!”, Trần Hạo khinh bỉ nói.
“Anh… được! Anh biết cái gì là thuốc chống ung thư pdl2 không? Tôi nghĩ là anh còn chưa nghe nói đến nó? Trước kia, tôi ở Thái Tây nghiên cứu cái này!”, nói về đề tài nghiên cứu của mình, anh ta cực kỳ kiêu ngạo.
Nghe vậy, Lâm Vũ Nặc hoảng sợ đến ngơ ngác.
Trần Hạo thì cười u ám, anh biết rằng mình đoán không sai, quả nhiên là tên này đến Cửu Khúc không chỉ để kiếm tiền.
Tề Tiểu Minh thấy cả hai không lên tiếng, cho rằng cả hai đã bị mình hù dọa, vênh váo hỏi: “Có cần tôi giải thích pdl2 là gì không? Có phải rất hiện đại hay không, có phải càng trâu bò hơn nghiên cứu của Kiều Vân hay không?”
Câu nói này của anh ta khiến cho Lâm Vũ Nặc suy tư, người có thể nghiên cứu pdl2 ở Thái Tây thì sao có thể chạy đến Viện nghiên cứu nhỏ bé như Cửu Khúc để nghiên cứu chứ?
Cô ấy nghĩ đến đây, mục đích của Tề Tiểu Minh đã trở nên rất rõ ràng.
Cô ấy từng nghe ông nội nói qua, gần đây có một thiên tài mới tới Cửu Khúc, tên là Hứa Ninh, anh ấy đang nghiên cứu kỹ thuật pdl2, tiến độ nghiên cứu của anh ấy hiện đang dẫn đầu toàn thế giới, là cục cưng của phòng thí nghiệm.
“Anh… Tề Tiểu Minh, thì ra là anh đến trộm số liệu của cậu Hứa Ninh hả?”
Tề Tiểu Minh bối rối, anh ta biết vừa rồi mình quá kích động nên đã lỡ miệng, nhưng anh ta không mấy quan tâm, trong mắt anh ta, Trần Hạo chỉ là một tên nhãi nhép còn chưa gia nhập Cửu Khúc, Lâm Vũ Nặc cũng chỉ là một thực tập sinh, hai người có địa vị thấp bé như vậy sao có thể biết được dự án thí nghiệm cốt lõi của viện nghiên cứu chứ?
Nhưng vào lúc này, mục đích của anh ta bị Lâm Vũ Nặc vạch trần, anh ta bất ngờ như bị sét đánh
Còn về phần tại sao Tề Tiểu Minh đến Cửu Khúc thì đó là vì nghiên cứu ức chế ung thư pdl2 vốn do phòng thí nghiệm Gia Duệ Điển khởi xướng.
Cách đây không lâu, phòng thí nghiệm Gia Duệ Điển đã thoả thuận hợp tác với Thái Tây, và nói cho Thái Tây biết người đang dẫn đầu công trình nghiên cứu này là một người Hoa, tên là Hứa Ninh, gần đây đã gia nhập Viện nghiên cứu Cửu Khúc, họ hy vọng Thái Tây nghĩ cách có được số liệu.
Vì vậy, thầy Tề Tiểu Minh bảo anh ta lẻn vào Cửu Khúc ăn cắp số liệu quan trọng.
Sau khi Tề Tiểu Minh bị người vạch trần mục đích của mình, anh ta hốt hoảng trong chốc lát rồi bình tĩnh lại và lên tiếng phủ nhận.
“Tôi không biết hai người đang nói gì, tôi không biết Hứa Ninh là ai! Hơn hết, nhóm hiện đang dẫn đầu hạng mục nghiên cứu pdl2 là một phòng thí nghiệm ở Europa, các người nói tôi đến Viện nghiên cứu nhỏ nhoi như Cửu Khúc để trộm số liệu à? Các người không bị làm sao chứ! Nói nhăng nói cuội!”