“Lão Lâm, tôi vừa nghe Lâm Vũ Nặc thương lượng với anh Trần này ở ngoài cửa, định để cho Vũ Nặc mau chóng gia nhập đội của giáo sư Dương, tranh thủ lấy số liệu mới nhất về dự án nghiên cứu mạch máu não của giáo sư Dương! Tôi nghi ngờ họ là nội gián, đến đây để trộm số liệu!”
Anh ta nói vậy làm Lâm Vũ Nặc sửng sốt, sau đó cô ấy tức giận rống to: “Tề Tiểu Minh, anh nói tầm bậy tầm bạ gì thế? Rõ ràng anh mới là người trộm số liệu, sao lại tố cáo ngược hả?”
Lâm Dạ Bạch nghe vậy nhướng mày, trộm số liệu ư?
Tề Tiểu Minh không hề sợ hãi, đến bây giờ, anh ta vẫn không biết mình đang đối mặt với ai mà thấy về tình về lý thì Lâm Dạ Bạch cũng sẽ không tin lời của một con nhãi thực tập sinh, còn về Trần Hạo, anh ta còn chưa để vào mắt, kẻ vừa mới nộp đơn xin việc, còn chưa biết có trúng tuyển hay không thì có tư cách gì nói chuyện chứ?
"Ông Lâm, tôi cảm thấy ông nên điều tra cho kĩ, trong nghề của chúng ta, trộm số liệu là hành vi rất ác liệt!”, Tề Tiểu Minh tỏ vẻ nghiêm trọng nói.
Lâm Dạ Bạch cũng ngây người, nghĩ thầm có chuyện gì xảy ra vậy? Nói cháu gái của tôi và Trần Hạo trộm số liệu? Đầu óc của tên Tề Tiểu Minh này có vấn đề sao?
Không đợi Lâm Dạ Bạch nói rõ tình huống, Tề Tiểu Minh đã tiếp tục đắc ý nói: “Mấy ngày trước tôi đi ăn cơm với người ta, bạn tôi nói có người muốn trộm số liệu của Cửu Khúc! Tôi còn không tin, nghĩ thầm Cửu Khúc chỉ là một chỗ nghiên cứu nhỏ vừa thành lập, có gì để trộm chứ? Không nghĩ tới lại là thật, chính tai tôi nghe được bọn họ bàn luận những điều đó ở cửa ra vào, đến bây giờ tôi vẫn không thể tin!”
Lâm Dạ Bạch mới phản ứng được, buồn bực nhìn Tề Tiểu Minh, hỏi: “Cậu nói là, hai người bọn họ đang bàn luận đánh cắp số liệu của phòng thí nghiệm Cửu Khúc chúng tôi như thế nào?”
"Đúng vậy, tôi nghe thấy rõ ràng!”, Tề Tiểu Minh cười khẩy nhìn hai người, nghĩ thầm hai người ngu xuẩn không biết sống chết còn dám chống lại tôi? Vậy con mẹ nó tôi sẽ giết chết hai người!
Toàn bộ quá trình Trần Hạo đều chỉ cười lạnh không nói, anh thấy Tề Tiểu Minh cáo trạng còn tỏ vẻ kiêu ngạo, không nhịn được nghĩ thầm, tên này xem thường Cửu Khúc cỡ nào chứ?
Lâm Vũ Nặc thì cảm thấy không cần phải nói cái gì, ông nội tin ai, không phải là chuyện quá rõ ràng sao?
Ai ngờ, hai người không nói gì lại bị Tề Tiểu Minh xem như là bị dọa sợ, tên này lại càng đắc ý: “Ông Lâm, thấy không, bọn họ đều đã thừa nhận, còn không dám nói câu nào, ông hãy nhanh chóng xử lý bọn họ, thông báo phê bình trong ngành, để hai con sâu làm rầu nồi canh này không thể làm việc được ở trong nghề chúng ta nữa!”
Lâm Dạ Bạch tức giận nói: “Cậu có biết bọn họ là ai không?”
Tề Tiểu Minh nói: “Đương nhiên có biết, một người là nghiên cứu viên nhận lời mời đến Cửu Khúc, một người khác thì là thực tập sinh của Cửu Khúc!”
Thấy Tề Tiểu Minh nói như vậy, Lâm Dạ Bạch đã hiểu được có chuyện gì xảy ra.
Im lặng nghĩ thầm, tên này mắt mù đến trình độ như thế, đáng đời gặp xui xẻo!
Sau khi những điều đó hiện lên trong đầu, Lâm Dạ Bạch nói: “Tề Tiểu Minh, tôi nghĩ cậu đã hiểu nhầm cái gì rồi, cô ấy...”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!