Lúc này Lâm Dạ Bạch mỉm cười nói: “Tề Tiểu Minh, cậu nói hai người bọn họ đến Cửu Khúc trộm số liệu, tôi nên tin hay là không tin đây?”
Tề Tiểu Minh tức đen mặt lại, đối mặt với lời chất vấn của Lâm Dạ Bạch, anh ta hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống!
Lời này chẳng khác gì đang vả mặt anh ta, sau khi biết được thân phận của hai người, đừng nói Lâm Dạ Bạch không tin những lời bêu xấu kia, ngay cả Tề Tiểu Minh cũng không tin!
Lâm Vũ Nặc mới nói chuyện lần nữa: “Ông nội, Tề Tiểu Minh đến Cửu Khúc là có mục đích, anh ta là người của Thái Tây, thầy của anh ta là nhân vật đứng thư ba ở Thái Tây, lúc trước anh ta vẫn luôn nghiên cứu pdl2, mục đích anh ta đến Cửu Khúc không đơn giản đâu!”
Lúc này sao mà Lâm Vũ Nặc còn không biết có chuyện gì xảy ra chứ, uy nghiêm nói với Tề Tiểu Minh: “Tề Tiểu Minh, tôi hy vọng anh có thể giải thích về hành động của mình!”
Lúc này trong lòng Tề Tiểu Minh hối hận đến phát điên, cảm thấy mình quá ngu ngốc, làm sao lại nói mục đích thật sự ra như thế chứ?
Trong đầu anh ta hiện ra toàn bộ mọi chuyện, phát hiện là Trần Hạo đưa mình vào cạm bẫy từng bước một, thầm mắng mình ngu xuẩn, đồng thời cũng cực kì oán giận anh.
Nhưng ở ngoài mặt, Tề Tiểu Minh vẫn giả vờ như rất vô tội.
"Ông Lâm, ông bảo tôi giải thích? Giải thích cái gì? Chẳng lẽ ông thật sự cho rằng tôi tới trộm số liệu? Cửu Khúc có gì để thể trộm chứ? Hoá ra tôi còn một mực kính trọng ông, cảm thấy ông là một người tài giỏi, không ngờ ông lại dùng người không khách quan, cho dù những lời trước đó tôi nghe được là hiểu nhầm, ông cũng không thể nói xấu tôi như thế chứ?”
Thấy Tề Tiểu Minh nhất định không nhận, còn tỏ vẻ vô lại, Lâm Dạ Bạch nói: “Tề Tiểu Minh, cậu không phải người mới, hẳn phải biết hành vi của mình có ý nghĩa như thế nào trong cái ngành này, nếu như cậu giải thích rõ ràng, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ! Nếu không, tôi sẽ nghiêm túc điều tra! Cũng không thể bỏ qua như cậu nghĩ đâu!”
Tề Tiểu Minh lại tỏ vẻ không quan tâm, anh ta cảm thấy cho dù người của Cửu Khúc biết anh ta muốn làm cái gì! Thì có thể làm thế nào được? Loại chuyện này phải có chứng cứ, không có chứng cứ, ai cũng không có cách nào làm gì được anh ta!
Hơn nữa, trước khi đến thầy của anh ta đã đảm bảo với anh ta rồi, nói cho dù bị Cửu Khúc phát hiện, một chỗ nghiên cứu nhỏ có thể gây ra sóng lớn gì chứ? Trong cái ngành này, Cửu Khúc căn bản là không có quyền nói chuyện, có xảy ra chuyện gì, thầy của anh ta sẽ chịu trách nhiệm.
Mặt khác, cho dù Lâm Dạ Bạch có danh tiếng trong nghề, nhưng lại xuất thân từ Trung y, căn bản không có địa vị trong lĩnh vực nghiên cứu Tây y, Tề Tiểu Minh cảm thấy cho dù Lâm Dạ Bạch thật sự tra ra dấu vết gì, thầy của anh ta cũng gánh vác được hết.
Cho nên, lúc này Tề Tiểu Minh không hề sợ hãi.
"Xem ra ông Lâm cũng định nói xấu tôi với bọn họ? Hừ! Không ngờ đường đường Lâm Dạ Bạch lại là người như vậy, tôi thật sự đã nhìn nhầm ông rồi, Cửu Khúc kì thị người có năng lực đúng không? Sợ tôi có thành quả rồi cướp mất vị trí viện trưởng của ông? Đi! Nơi đây không có chỗ dành cho tôi! Tôi sẽ đi!”
Tề Tiểu Minh tỏ vẻ hống hách lại bị cắn ngược lại, ánh mắt âm u đảo qua ba người, nghĩ thầm, cứ đợi đấy!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!