Trời ạ! Rốt cuộc mình đã làm gì? Lúc những điều này hiện ra trong đầu Tề Tiểu Minh, anh ta chỉ muốn tát mình hai cái!
"Làm sao? Không nói? Không sao cả, tôi có thể tra ra được thầy của anh là ai”, Trần Hạo thấy Tề Tiểu Minh không nói lời nào, cười lạnh lấy điện thoại về.
Tề Tiểu Minh bị dọa đến mức hai chân phát run, nếu mà điều tra rõ, ai dám bảo vệ anh ta, ai có thể bảo vệ anh ta chứ?
"Anh Trần, tôi nghĩ chúng ta đã hiểu nhầm rồi...", Tề Tiểu Minh vội vàng giải thích.
Trần Hạo hờ hững lạnh lẽo, Tề Tiểu Minh thì càng luống cuống, anh ta còn muốn nói điều gì nữa, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói của Lâm Thượng Văn lần nữa.
"Cậu Trần, cậu yên tâm, tôi nhất định nghiêm túc xử lý chuyện này, ngay ngày hôm nay, tên nội ứng trộm kỹ thuật sẽ bị đuổi khỏi ngành này, thầy của cậu ta cũng phải làm kiểm điểm, nếu thầy của cậu ta dám không nghe lời, tôi sẽ đuổi cả luôn!", Lâm Thượng Văn hung dữ nói.
Tề Tiểu Minh nghe nói như thế, hai chân mềm nhũn ngồi xuống mặt đất.
Anh ta biết mình xong rồi! Vất vả khổ cực mấy năm nay cũng xong hết rồi!
Lúc Tề Tiểu Minh hối hận không thôi, Lâm Thượng Văn đầu bên kia điện thoại lại nói.
"Cậu Trần, cậu xem tôi xử lý như vậy đã được chưa? Cậu có bớt giận không?”
Trần Hạo lại nói bằng giọng điệu không hài lòng: "Nguôi giận? Ông Lâm, có phải ông xử lý như vậy đã quên một điều rồi không?”
Lâm Thượng Văn trong điện thoại cười khổ, sao có thể không biết Trần Hạo có ý gì? Đây là muốn Thái Tây cho một câu trả lời mà!
Trần Hạo thản nhiên nói: "Ông Lâm à? Cũng không phải tôi làm khó dễ ông, Cửu Khúc vẫn còn quá yếu thế, nếu không đánh đòn cảnh cáo cho một số người, sau này ai dám cam đoan loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa? Hôm nay là tôi đúng lúc gặp được, nếu tôi không gặp được thì sao? Nói không chừng số liệu đã bị trộm đi rồi! Cửu Khúc không chịu được sự giày vò này đâu!”
Lâm Thượng Văn ở đầu bên kia điện thoại bất đắc dĩ nghĩ thầm, Thái Tây cũng quá đáng thật, cách làm này đã chà đạp lên quy tắc trong nghề, chỉ là, Thái Tây có bối cảnh không nhỏ, cho nên, Lâm Thượng Văn còn có mấy phần do dự.
Sau khi nghĩ đến những điều này, Lâm Thượng Văn cân nhắc nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ cho Cửu Khúc một câu trả lời, sẽ thông báo phê bình với Thái Tây, để người phụ trách Thái Tây đến xin lỗi Cửu Khúc, cậu xem như thế nào?”
Trần Hạo nói: "Được thôi, vậy cứ làm như thế đi!”
Nói xong, anh liền cúp máy.
Mà lúc này, Tề Tiểu Minh đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, tê liệt trên mặt đất, anh ta biết mình gây ra họa lớn rồi.
Trần Hạo cúp điện thoại, tên này vẫn chưa từ bỏ ý định, vô cùng đáng thương bò tới, cứ như chó vậy.
"Anh Trần, tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi được không? Tôi biết trước đó mình rất quá đáng, chỉ cần anh tha thứ, muốn tôi làm như thế nào đều được, tôi có thể có ngày hôm nay cũng không dễ dàng, cầu xin anh!”
Trần Hạo xem thường nhìn Tề Tiểu Minh dưới đất đang trông mong nhìn anh: "Rất xin lỗi, bây giờ mới biết cầu xin tha thứ, trễ rồi...”
Nói xong một câu, Trần Hạo gật đầu tạm biệt với Lâm Dạ Bạch, rồi đi ra ngoài cửa, Lâm Vũ Nặc nhanh chóng đuổi theo.
Tề Tiểu Minh mất hồn mất vía ở sau bọn họ, lúc này anh ta mới phát hiện, thật ra Lâm Vũ Nặc và Trần Hạo mới là xứng đôi!
Mà anh ta thì sao? Chỉ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Bên này hai người vừa ra khỏi sở nghiên cứu, Lâm Vũ Nặc liền cười ha ha ha: "Đại thần, vừa rồi anh dạy dỗ Tề Tiểu Minh có thoải mái không? Sao anh lại đoán được Tề Tiểu Minh có vấn đề thế?”
Trần Hạo cười nói: "Anh ta kiêu ngạo như vậy, căn bản là không coi Cửu Khúc ra gì, sao có thể đến Cửu Khúc vì một dự án không xuất sắc mấy chứ? Anh ta ở Thái Tây cũng không tồi, không có khả năng thiếu tiền được, cho nên anh ta đến Cửu Khúc nhất định là có mục đích riêng!”
Vốn dĩ Trần Hạo cho rằng mình nói như thế sẽ khiến Lâm Vũ Nặc hiểu ra, ai ngờ Lâm Vũ Nặc lại chỉ biết cảm thán.
"Đại thần, anh biết không? Vừa rồi lúc anh tự tin phân tích, rất đẹp trai...”
Nhìn thấy vậy, Lâm Vũ Nặc đang ở độ tuổi dào dạt thanh xuân si mê ôm lấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng!
Trần Hạo ngoại trừ cười khổ ra, trong lòng vẫn có một chút đắc ý.
Lâm Vũ Nặc ngượng ngùng nửa ngày, mới nhớ tới mục đích mình ra ngoài với Trần Hạo, vội vàng nói: "Đại thần, lát nữa anh có rảnh...”
Vốn dĩ, Lâm Vũ Nặc muốn mời Trần Hạo ăn cơm, ai ngờ rất không khéo, lúc này điện thoại của Trần Hạo bỗng nhiên vang lên, ngắt lời cô ấy.
Sau khi bắt máy, bên trong liền truyền đến giọng nói của đàn em Trần Hạo: "Chí Tôn, có người gây sự ở Diệc Hiên, cô Giang sắp không chịu nổi!”
Nghe được tin tức này, ánh mắt Trần Hạo lóe lên một vẻ nghiền ngẫm, sau khi cúp điện thoại, anh vội vã nói với Lâm Vũ Nặc: "Xin lỗi, tôi còn có việc gấp, đi trước!”
Nói xong, Trần Hạo lên xe, nghênh ngang rời đi.
Lâm Vũ Nặc nhìn anh rời đi, mãi đến khi không nhìn thấy gì nữa mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, trong lòng cảm thấy rất mất mát
Nhưng rất nhanh cô ấy đã điều chỉnh tốt cảm xúc, cổ vũ mình: "Lâm Vũ Nặc, mày làm được, mày sẽ không thua! Đại thần, có một ngày anh sẽ biết, tôi cũng là phụ nữ, tôi không phải trẻ con!”
Mà lúc này, ở Mĩ Vị Các phía bắc Hải Dương, Trịnh Thông đang dẫn mấy thành viên tiểu đội như Thạch Việt, Mễ Quả Quả đi dự tiệc.
Hôm nay là ngày tiểu đội được nghỉ, Trịnh Thông là người của quân khu bản địa tỉnh Sở, chiến hữu hẹn nhau ăn cơm, cậu ta liền dẫn một đám đồng đội đến ăn ngon.
Mở tiệc chiêu đãi Trịnh Thông chính là người anh em Lục Hải của cậu ta, lãnh đạo quân khu bản địa Hải Dương, quyền lợi không nhỏ.
Bữa cơm này được chuẩn bị rất thỏa đáng, để thành viên tiểu đội xem như ở nhà!
Bởi vì mọi người đều có thân phận giống nhau, có cùng đề tài, cho nên sau khi thành viên tiểu đội ngồi vào bàn, rất nhanh bữa tiệc liền náo nhiệt hẳn lên, nói đủ mọi chuyện.