Ông ta cho rằng đây là công ty nhà mình, có vệ sĩ đứng trước cửa, cứ coi như Trần Hạo lợi hại đi nữa, nhưng có thể lợi hại đến đâu chứ? Vì thế, ông ta mới yên tâm để vệ sĩ rời khỏi đây.
Nhưng ông ta lại không ngờ rằng, Trần Hạo trước giờ chưa từng làm theo lẽ thường và anh càng không thèm giảng giải đạo lý.
Do đó, bi kịch đã xảy ra khi ông ta không kịp đề phòng.
Trần Hạo tóm lấy cổ áo của Hà Chí Chương, anh hung bạo lôi ông ta ra khỏi bàn làm việc, sau đó đè ông ta xuống, làm ông ta khuỵu chân quỳ gối xuống đất, anh chế giễu nhìn ông ta tựa như đế vương cúi đầu nhìn con kiến hôi bò lổm ngổm dưới chân mình, sau đó, anh vươn tay lên cao.
Chát! Một cái tát rúng động bất ngờ vang lên, điếu thuốc Hà Chí Chương ngậm bên miệng bị quăng lên cao, bay theo quỹ đạo đường Parabol xinh đẹp hoàn mỹ ấy là sự ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa của Hà Chí Chương.
Sau khi bị đánh, lòng ông ta ngổn ngang, bắt đầu hoài nghi cuộc sống này.
Sau đó, liên tiếp có những cú tát như trời giáng rơi vào người ông ta, không bao lâu sau, trên mặt ông ta đã lưu giữ đầy dấu vết năm ngón tay đỏ tươi.
Đánh chán rồi Trần Hạo mới dừng lại, anh cười cười xoa tay, ra dáng như đánh người cũng đau tay chớ bộ.
Hà Chí Chương giờ mới lấy lại tinh thần, nổi đoá hét: “Cái thằng điên này, cậu tự tìm đường chết hả? Nơi này là Hà Thị, sao cậu còn dám phách lối hả?”
Trần Hạo lườm nguýt thờ ơ nói: “Ông Hà chớ hiểu lầm, tôi đánh ông không phải để đòi nợ, chẳng qua thành viên nhà họ Hà các ông đều mắc nợ, tiếp theo mới là đòi nợ!”
Hà Chí Chương nghẹn họng không biết nói gì, ông ta tức đến nỗi hốc mắt cũng đỏ ửng lên.
“Cậu có biết mình vừa làm gì không? Bây giờ, Bạch Thị lăn lộn ở Hải Dương này không tệ lắm, nhưng sao sánh được với gốc gác của nhà họ Hà, nhà họ Bạch chẳng qua chỉ là đứa trẻ mới mọc răng, bập bẹ học nói thôi, hôm nay nếu cậu không quỳ gối xin lỗi tôi thì tôi sẽ sai người chặt đứt một chân của cậu, rồi huỷ hoại nhà họ Bạch đấy!”, Hà Chí Chương dung dữ nói.
Trần Hạo cười ha ha, vươn tay lấy bao thuốc lá trên bàn làm việc của ông ta mở ra, rồi rút ra đốt cho mình một điếu thuốc.
Nicotine chứa trong thuốc lá nhanh chóng tràn đầy phế quản, sau đó ngấm vào máu, khiến cho một lớp màng não của anh tê tái trong chốc lát, rồi cơn phấn khích trào dâng trong anh.
Đã lâu rồi, anh không hút thuốc lá, từ khi trở nên ngốc nghếch, anh đã quên mất việc hút thuốc.
Bây giờ, khi ngửi lại mùi thuốc lá, dường như anh đã tìm lại được quá khứ của mình.
Trong mắt anh hiện lên một tia sáng vô cùng sắc bén tựa như thần chết đang phán xét kẻ tội đồ tàn bạo vậy.
“Hôm nay tôi đến đây không phải để nghe ông khoe khoang nhà họ Hà, mà là đến báo ông giao công ty năng lượng dưới tay nhà họ Hà ra đây, giao nộp thì tôi sẽ tha mạng cho nhà họ Hà các ông!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!