Trên tờ giấy này có ghi tất cả tên của người trong vòng danh lợi ở Hải Dương.
Những cái tên trên giấy chia thành hai phe, ở giữa thì dùng những đường nối rắc rối phức tạp để liên hệ.
Mà chính giữa, là tên của Trần Hạo và Bạch Phi Nhi.
Ở phe bên trên có Hạ Hành Bắc của nhà họ Hạ, Mễ Trấn Nam của nhà họ Mễ, Hạ Vân Đình của nhà họ Hạ, Lâm Thượng Văn của nhà họ Lâm. Mà ở bên đối diện thì có Từ Tử Hàm của nhà họ Từ, Hà Chí Chương của nhà họ Hà, Chu Trị Bình của nhà họ Chu.
Ở ngoài hai bên, càng có mấy cái tên trung lập như nhà họ Thiên ở tỉnh, Chu Tiểu Nhược nhà họ Chu, nhà họ Trương vân vân...
Người phụ nữ vừa uống trà, vừa hứng thú dùng bút chì nhẹ nhàng viết vẽ.
Có khi còn dùng tẩy để tẩy sạch quan hệ giữa hai bên.
Mà người phụ nữ giống như tinh linh này chính là bà chủ nhà họ Du, người mà Hà Chí Chương cực kì kiêng kị, thậm chí còn cho rằng khó chơi hơn cả người quản lí nhà họ Du - Cơ Thanh Phó!
Lúc này, Phong Hành Đông đang ở một bên, sau khi Du Tử Uyên vị thương ở chân, ông ta đã bảo bác sĩ tốt nhất chỗ đó nối xương lại cho cậu ta, sau đó thuê máy bay chở cậu ta về Ma Đô nghỉ ngơi.
Nhìn bà chủ buổi trưa rảnh rỗi ngồi vẽ trên giấy, Phong Hành Đông không nhịn được hỏi: “Bà chủ, rốt cuộc bà muốn làm gì? Để con kiến nhỏ này động vào nhà họ Bạch, tôi nghĩ sẽ không thể gây ảnh hưởng tới tên nhóc kia được!”
Cơ Thanh Phó cười nhạt một tiếng: “Vậy theo chú phải làm thế nào?”
Phong Hành Đông nói: “Nếu như là tôi, sẽ trực tiếp sử dụng sức mạnh nhà họ Du để nghiền chết, cho dù là cậu ta hay là nhà họ Bạch, ai cũng không thể địch nổi!”
Cơ Thanh Phó cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng đặt bút xuống: “Vậy tôi hỏi chú một chút, làm như thế, nhà họ Du có thể lấy được cái gì?”
"Chuyện này...”
Phong Hành Đông sửng sốt, suy nghĩ nửa ngày, đúng là không nghĩ ra nhà họ Du có thể lấy được cái gì từ bên trong chuyện này!
Nhà họ Du ở Ma Đô xa xôi, hoàn toàn không có liên quan gì đến lợi ích ở Hải Dương.
Nếu như sử dụng năng lực của nhà họ Du để đối phó với nhà họ Bạch và Trần Hạo, đúng là nhà họ Du sẽ không lấy được lợi ích gì.
Cơ Thanh Phó cười nói: “Nhà họ Du sẽ không có lợi ích đúng không?”
Phong Hành Đông cười khổ gật đầu, đúng là như thế thật.
"Nhưng nếu như thế, bà chủ cũng không cần phải để những người kia ngoi đầu lên mà! Chờ chúng ta có cơ hội lấy được cái gì đó, cũng có thể tiêu diệt nhà họ Bạch và tên nhóc kia trước rồi mới dùng những người này, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”, Phong Hành Đông hỏi.
Sau khi Cơ Thanh Phó nhấp một hớp trà thì lạnh nhạt cười nói: “Nếu như tôi muốn đối phó với cậu ta và nhà họ Bạch, nhà họ Bạch đã sớm bị nghiền xương thành tro rồi! Ông cảm thấy chỉ với năng lực đó của nhà họ Bạch mà còn có thể gây ra sóng to gió lớn ở nhà họ Du sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!