“Huấn luyện viên, Quả Quả thực sự rất cố gắng, tôi tin rằng cô ấy còn cố gắng hơn nhiều người đàn ông trong đội, cô ấy hy vọng mình mạnh hơn nữa!”
Trần Hạo nói: “Tôi biết, trừ cậu ra, cô ấy là người có tố chất cơ thể tăng lên nhiều nhất trong tiểu đội!”
“Anh biết nhưng sao lại còn…”, Thái Hạo Thanh định nói gì nhưng chợt im lặng.
Trần Hạo thở dài: “Đối với phụ nữ, con đường này không hề dễ dàng! Nếu cô ấy khao khát nhiều thành công hơn thì cần phải bỏ ra càng nhiều nỗ lực hơn nam giới, tôi muốn xác định cô ấy có biết mình đang làm gì hay không!”
Thái Hạo Thanh không giải thích thay Mễ Quả Quả, bởi cậu biết anh nói rất đúng.
Hai người ăn ý không nhắc đến chuyện của Mễ Quả Quả nữa, Trần Hạo mỉm cười đề cập đến Tả Phong Hàn: “Cậu có suy nghĩ gì sau khi gặp Tả Phong Hàn?”
Thái Hạo Thanh cười hì hì xấu xa, trong mắt tràn đầy hưng phấn: “Huấn luyện viên, tôi muốn đánh bại anh ta!”
“Tham vọng đấy, nhưng chỉ bằng vào đó thì không đủ đánh bại anh ta đâu!”
“Huấn luyện viên, ý của anh là…”
Trần Hạo móc ra những thứ thú vị đã viết từ trước khỏi túi: “Ở trong này là bộ phương pháp tập luyện thứ hai mà tôi viết cho tiểu đội, cậu luyện tập trước đi, còn về những người khác, ai có thể thực hiện động tác đầu tiên một trăm lần giống cậu, cậu có thể đưa bộ này cho họ luyện tập tiếp!”
Thái Hạo Thanh nghe thấy bộ phương pháp này còn có phần tiếp theo, đôi mắt cậu ta sáng rực, vươn tay nhận lấy tờ giấy Trần Hạo đưa.
Trần Hạo lạnh nhạt nói: “Đừng để tôi thất vọng đấy!”
“Huấn luyện viên cứ yên tâm đi!”
“Được!”, Trần Hạo khẽ gật đầu rồi rời khỏi sân huấn luyện, mà Thái Hạo Thanh thì ở lại tự mình luyện tập thêm trong sân huấn luyện.
Vào lúc ấy, bên trong ký túc xá, Mễ Quả Quả đang cô đơn lén lút gạt lệ khoé mi.
Cô ấy không hiểu, tại sao Trần Hạo lại đối xử với mình như vậy, sao anh càng nghiêm khắc với mình hơn các thành viên nam khác.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Mễ Quả Quả vội vàng lau sạch nước mắt.
Người tới là Trần Hạo, anh bưng một ly trà thảo dược vừa mới pha đến, rồi ngồi bên cạnh Mễ Quả Quả.
“Uống cái này đi, cô sẽ ổn hơn tí đó!”, Trần Hạo nói.
Mễ Quả Quả lắc đầu qua một bên, thở phì phò không đếm xỉa đến anh giống như ở đây vốn không có kẻ nào là Trần Hạo.
Trần Hạo cười cười, cũng lười lắm lời, đưa tay đặt lên bụng Mễ Quả Quả.
Cô ấy chớp mắt, hoảng hốt tựa như con thỏ bé nhỏ bị ai làm giật mình.
“Trần Hạo… anh… anh làm gì thế?”
“Ồ! Cô biết tôi đến rồi hả? Còn biết tên tôi là Trần Hạo nữa à? Tôi không phải chỉ là bạn cô, mà còn là huấn luyện viên của cô, ấy vậy mà cô vừa mới làm lơ tôi đấy, cô có ý gì đây?”, Trần Hạo cười nhạo.
“Anh… anh bắt nạt người ta!”, Mễ Quả Quả nói.
“Không phải tôi đây đang đến chuộc lỗi à?”, Trần Hạo nói xong bèn đưa tay xoa bụng Mễ Quả Quả.
Lần này, cô ấy giật mình hốt hoảng: “Anh đừng có làm gì bậy bạ… tôi… tôi không giận nữa, được chưa?”
Trần Hạo cười không nói nên lời: “Tôi làm gì bậy bạ hả? Tôi định xoa bóp cho cô thôi mà!”
“Ơ…”, Mễ Quả Quả ngỡ ngàng.
“Cô gái ngốc này, cô nghĩ đó!”, anh mỉm cười, nhẹ nhàng ấn bụng cô ấy.
Gương mặt xinh xắn của cô ấy ửng hồng vì ngại ngùng, cô ấy vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Sau khi Trần Hạo xoa bụng mình, trong chớp mắt như có một dòng điện chạy qua người cô ấy.
Trong phút chốc, cơ thể Mễ Quả Quả nhuộm một màu đỏ ửng, từ gương mặt đẹp đẽ đến cổ, chỗ nào mắt thấy được thì đều hiện lên dấu vết màu đỏ mờ ám.
Trần Hạo không nói nhiều nữa, anh lập tức tức thi triển một bộ thủ pháp.
Mễ Quả Quả khẽ cắn môi, đôi bàn tay nóng bỏng đầy lực lượng kia của Trần Hạo không ngừng đè xuống bụng cô ấy, cơn đau bụng của cô ấy cũng đỡ hơn nhiều, từ đáy lòng dâng lên một chút cảm giác khác lạ.
Cơ thể cô nàng này không khỏi căng thẳng: “Được rồi, tôi... tôi đỡ hơn nhiều rồi!”
Trần Hạo nói: “Còn một đợt nữa mà, khỏe ngay thôi!”
Lời vừa dứt, anh lại tiếp tục chuyên chú mát xa, Mễ Quả Quả vụng trộm ngắm nhìn gương mặt của anh.
Hình ảnh Trần Hạo nghiêm túc trong mắt Mễ Quả Quả thiệt là đẹp trai ngất ngây mà!
Những hờn giận vu vơ tích tụ trong lòng thiếu nữ bé nhỏ này từ từ tiêu tan theo từng động tác xoa bóp của Trần Hạo.
Trong lúc vô tình, hô hấp của Mễ Quả Quả ngày càng dồn dập theo sự gia tăng lực lượng của Trần Hạo, cả người cô ấy căng cứng và dần dần có một cảm giác ngượng ngùng kích thích cô ấy như bị ma quỷ dây dưa vậy.
Ngay khi trái tim thiếu nữ này đang đập loạn xạ, sắp khống chế nỗi bản thân mình mà rên rỉ thì đôi tay của Trần Hạo chậm rãi rời khỏi người cô ấy.
Trong lúc ấy, cảm giác trống trải và mất mát ập đến trong lòng Mễ Quả Quả.
So sánh với sự sung sướng trước đó thì sự trống rỗng lúc này hoàn toàn kém xa, Mễ Quả Quả run rẩy trong vô thức, cô ấy cắn chặt đôi môi ngăn bản thân mình phát ra tiếng.
Hình như Trần Hạo không phát hiện ra điều này, anh lạnh nhạt đứng dậy nói: “Cô gái, lời tôi nói với thành viên tiểu đội trước kia đều là lời thật lòng, những lời này cũng áp dụng tương tự với cô, con đường này lắm gian khổ, tôi hy vọng cô suy nghĩ kỹ càng!”
Mễ Quả Quả cắn môi gật đầu, cô ấy không dám mở lời, cô ấy sợ bản thân mình sẽ không kiềm chế nổi mất.
“Nhớ uống trà nhé!”, Trần Hạo mỉm cười rồi xoay người đi.
Ngay sau khi Trần Hạo rời khỏi, Mễ Quả Quả mềm nhũn nằm liệt trên giường, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, cô ấy híp mắt hưởng thụ dư âm của thuỷ triều lên xuống.
Một lúc lâu sau đó, cô gái này mới bình thường trở lại, yếu ớt đứng dậy lấy ly trà Trần Hạo pha cho mình trên bàn, trong lòng cô ấy không tự chủ đang lên một dòng nước ấm.
“Anh biết chăng? Lý do tôi đến đây chính là khao khát trở thành người giống anh, mong muốn đuổi kịp bước chân của anh! Nhưng sao anh lại không hiểu chứ?”
Cô ấy nhẹ nhàng nỉ non, rồi ôm chặt ly giữ nhiệt trong ngực.
Trần Hạo rời khỏi trường quân đội, trở về Bạch Thị, thời gian thấm thoắt đã đến giờ tan làm.
Anh thu dọn đồ đạc, đứng dậy chuẩn bị trở về, tiếng chuông điện thoại di động của anh bỗng vang lên.
Thì ra là Bạch Chấn Thiên gọi đến, Trần Hạo nhanh chóng bắt máy.
“Trần Hạo, tối nay về nhà cũ ăn cơm với Phi Nhi nhé?”
“Ông nội…”
“Không cho phép từ chối đâu, nếu không ông lật mặt…”
Trần Hạo cười, nghẹn họng không thốt nên lời.
“Biết rồi ạ!”
“Thế để ông sai người chuẩn bị đồ ăn nha!”
Ông lão vừa nói xong thì vội vã cúp điện thoại, dáng vẻ cứ như sợ Trần Hạo đổi ý.
Trần Hạo chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười, nhét điện thoại vào túi, rồi đi đến nhà để xe dưới hầm.