Lưu Quân tác oai tác quái đã quen, giận dữ hét lên: "To gan.
"Phịch!", Trần Hạo lại nhấc chân đạp một phát, cơ thể mập mạp của ông ta lăn ra mấy chục mét mới dừng lại.
Anh lạnh lùng liếc nhìn những người còn lại: "Cút đi!"
Họ có cảm giác như bị ác quỷ nhìn chằm chằm, đám bác sĩ già bình thường quen ỷ vào chức vụ để diễu võ dương oai đã khi nào gặp ai thẳng thắn như Trần Hạo đâu? Ai nấy đều run cầm cập.
Trương Tiểu Niên nhào vào người bố của mình: "Anh muốn làm gì?"
"Cậu mà gây cản trở nữa là hết đường cứu thật đấy!", anh lạnh lẽo nói.
Cậu ta giật mình, vội tránh ra.
Trần Hạo cầm kim châm cứu mau chóng đâm vào một số huyệt trên người Trương Kiến, ông ấy run lên, tốc độ châm cứu của anh nhanh đến mức hoa cả mắt!
Dưới ánh nhìn đầy ngỡ ngàng của những người xung quanh, Trần Hạo nhanh như chớp liên tục kích thích mười huyệt đạo của Trương Kiến.
"Hộc.
Trương Kiến đang nằm trên giường bệnh thở dốc.
Mọi người đều hoảng hồn, không một ai nghĩ rằng Trần Hạo nói ông ấy chỉ đang chết lâm sàng lại là thật!
Y thuật này quả là cao tay, đám bác sĩ vừa chắc ăn Trương Kiến đã tử vong đang đứng một bên mặt đỏ tía tai.
Trong lúc mọi người không chú ý, Trần Hạo khẽ đâm kim châm cứu vào bụng ông ấy, giấu một luồng sáng vàng trong lòng bàn tay.
Tình trạng nguy kịch này của Trương Kiến hoàn toàn không phải do thuốc gây ra mà là có người dùng huyền cổ.
Hoàn hồn từ cơn khiếp sợ, ai cũng không biết nên nói gì.
Chẳng bao lâu sau, bệnh nhân Trương Kiến mở mắt, nhìn con trai nói: "Tiểu Niên, bố sao vậy? Vừa ngủ một giấc mà thấy nặng nề quá!"
"Bố.
"Chồng à!"
Hai mẹ con vui mừng khôn xiết, hàn huyên vài câu để ổn định cảm xúc của Trương Kiến. Trương Tiểu Niên giao ông ấy cho mẹ mình, tiến lên định quỳ xuống cảm ơn Trần Hạo.
Anh đỡ cậu ta lại: "Không cần cảm ơn đâu, chỉ cần cậu hiểu tình trạng của bố cậu không phải do Cửu Khúc gây ra là được!"
Giờ đây Trương Tiểu Niên đâu dám nghi ngờ Trần Hạo nữa: "Tôi biết, cảm ơn thần y, lúc đầu dùng thuốc của Cửu Khúc luôn rất tốt nhưng tối hôm qua không hiểu sao bệnh tình của bố trở nặng nên tôi hơi quá khích, xin lỗi vì chuyện vừa rồi ạ!"
Cậu ta xấu hổ xin lỗi.
Trần Hạo bình thản đáp: "Chăm sóc bố của cậu đi, Cửu Khúc không bị mang tiếng xấu là được rồi
"Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ không nói linh tinh đâu!"
Anh gật đầu, mỉm cười lại gần Lưu Quân đang đứng trong góc phòng bệnh với vẻ mặt căm hận.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!