"Câm miệng!"
Lãnh Vũ ở sau lưng rét lạnh quát, Lưu Quân lập tức im lặng thút thít.
Vương Tường ở một bên đã sợ tới mức run cầm cập, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Hạo.
"Nói, ai kêu ông gây ra chuyện này?", anh nhìn ông ta từ trên cao xuống.
"Là. là Hồng Bình của tập đoàn Sâm Kỳ!", Lưu Quân thành thật khai báo.
Hồng Bình này khá thân với Lưu Quân, hầu hết thuốc trong bệnh viện số một Lâm Thành đều có nguồn gốc từ các công ty y dược có liên quan đến anh ta, hai người bắt tay với nhau, ông ta cũng ăn được không ít tiền.
Lần này, Hồng Bình hứa hẹn với Lưu Quân rằng nếu giúp anh ta làm Cửu Khúc bị mang tiếng xấu sẽ cho hai mươi triệu! Ông ta đồng ý ngay tắp lự!
Nhưng Lưu Quân không ngờ hai mươi triệu này lại khó kiếm như thế.
Trần Hạo cười khẩy: "Thì ra là Hồng Bình của tập đoàn Sâm Kỳ! Hừ!"
Anh quay lưng đi, trông như không quan tâm đến hai người nữa.
Bấy giờ Lưu Quân và Vương Tường mới đỡ căng thẳng một chút. Cả hai đều tham gia vào chuyện này, Lưu Quân thì bị số tiền hai mươi triệu được Hồng Bình hứa hẹn làm cho mù mắt, còn Vương Tường thì được Lưu Quân cam kết sẽ cho hai triệu và vị trí phó viện trưởng.
Đang lúc hai người cho rằng đã thoát nạn thì Trần Hạo xoay lại, trong lòng bàn tay có một con côn trùng vàng rực đang nhúc nhích.
Thấy nó, Lưu Quân và Vương Tường đều sững sờ.
Anh lạnh lùng hỏi: "Hai ông biết đây là cái gì không?"
"Không phải do tôi dùng với Trương Kiến đâu!", Vương Tường sợ tới mức buộc miệng.
Trần Hạo cười to: "Bác sĩ Vương, ông không thấy mình giấu đầu lòi đuôi à!"
"Tôi. tôi", Vương Tường lắp bắp không biết nên nói gì.
"Thứ này là huyền cổ, nếu thả vào cơ thể của vật chủ để ký sinh thì sẽ hút sức sống của vật chủ, bất kỳ thiết bị nào cũng không thể kiểm tra ra, cho đến khi vật chủ chết!", Trần Hạo nói.
Vương Tường toát mồ hôi lạnh, huyền cổ trong người Trương Kiến đương nhiên do bác sĩ chính là ông ta thả vào.
Lúc làm việc này, ông ta sợ chết khiếp!
Giờ mới biết nó không chỉ quỷ quái mà còn rất đáng sợ!
Dù thế nào đi nữa, Vương Tường cũng không nghĩ rằng Trần Hạo vừa cứu sống được Trương Kiến vừa lấy huyền cổ ra được.
Anh tủm tỉm vung tay lên, huyền cổ rơi xuống đất.
"Không. không. Cậu muốn làm gì!", Vương Tường căng thẳng la lối.
"Làm gì? Dĩ nhiên là cho hai người cũng trải nghiệm được cảm giác đó rồi!"
Bình tĩnh nói câu này xong, Trần Hạo phất tay, một luồng sáng óng ánh kỳ lạ xuất hiện chia huyền cổ dưới đất thành hai con côn trùng nhỏ.
"Đừng. tôi biết sai rồi, không. Đừng. Á!"
Vương Tường cố xin tha nhưng đã muộn, cổ trùng rơi vào trong cơ thể ông ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!